Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 320 - Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa

“Không biết tên Trường Nhĩ đáng chết đã làm ra chuyện gì mà lại đắc tội Lý đạo hữu, nếu như Lý đạo hữu giận chó đánh mèo đến ta thì ta nhất định phải rút gân lột da Trường Nhĩ.”
Ô Vân Tiên nghe xong lập tức đờ người ra.
Lý đạo hữu này là đại năng phương nào vậy?
Lại dám giận chó đánh mèo lên lão sư sao?
Hơn nữa nghe giọng điệu lão sư dường như còn rất sợ bị cái này Lý đạo hữu giận chó đánh mèo.
Cái này, ngoài Đạo tổ ra, hắn chưa bao giờ thấy lão sư còn sợ một đại năng nào khác trong hồng hoang mà?
Ô Vân Tiên đang muốn hỏi sư phụ Lý đạo hữu là ai thì đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt lóe lên một cái rồi chợt phát hiện sư phụ đã biến mất.
“Thậm chí ngay cả Khuê Ngưu mà sư phụ không cần cưỡi, thế này cũng quá vội vàng rồi đó.”
Điều này làm cho Ô Vân Tiên càng thêm tò mò với “Lý đạo hữu” trong miệng sư phụ.

Rất nhanh, Thông Thiên giáo chủ đã tới đến trang viên.
Qua hàng rào của trang viên, hắn liếc mắt đã thấy Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Thấy đệ tử mình giống như heo quay, bị treo trên một cái giá rồi dùng U Minh Tử Viêm thiêu đốt, vẻ giận dữ trên mặt Thông Thiên giáo chủ càng tăng lên.
“Nghiệt đồ đáng chết này, không biết làm chuyện gì quá phận mà lại có thể khiến Lý đạo hữu trừng phạt hắn như vậy.”
Thấy đại môn của hàng rào mở, Thông Thiên giáo chủ lập tức nổi giận đùng đùng đi vào.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thấy sư phụ không khỏi mừng đến chảy nước mắt, lập tức không tiếng động kêu lên.
“Huhuhu, thật tốt quá, cuối cùng sư phụ cũng tới cứu ta rồi, ta nhất định phải để sư phụ báo thù tuyết hận cho ta.”
Nghĩ tới nỗi thống khổ mình đã phải chịu đựng, Trường Nhĩ Định Quang Tiên thề hắn nhất định phải trả lại tên tiểu tu sĩ Địa Tiên và con thỏ kia gấp trăm lần, nghìn lần.
Vào lúc Trường Nhĩ Định Quang Tiên tưởng tượng mình thoát khỏi khổ hải phải lập tức báo thù rửa hận.
Đột nhiên.
“Bốp.”
Một cái cái tát vang dội rơi xuống gò má của hắn.
Mặt Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngơ ngác nhìn lão sư của mình.
Thông Thiên giáo chủ tát Trường Nhĩ một cái xong giận dữ kêu lên:
“Chờ ta bái kiến Lý đạo hữu sẽ quay lại xử lý ngươi, nghiệt đồ này.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên hoàn toàn bị một tát này đánh cho choáng váng.
Trong đầu hắn trống rỗng.
Hắn không hiểu sao sư phụ chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đánh hắn.
Lẽ nào lão nhân gia ngươi không thấy đệ tử đang phải chịu đựng sự tra tấn không thuộc về mình sao?
Còn nghiệt đồ, Lý đạo hữu.
Lý đạo hữu là ai?
Chẳng lẽ là sư phụ của tên tu sĩ Địa Tiên Kỳ kia?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, thậm chí Trường Nhĩ Định Quang Tiên cảm thấy được U Minh Tử Viêm vừa rồi không đau đớn như vậy.
Sau khi Thông Thiên giáo chủ đánh đồ đệ một chưởng xong lập tức chuẩn bị đi tìm Lý Nguyên.
Lúc này, hắn đột nhiên thấy Thược Dược đã đứng sau lưng hắn không biết từ lúc nào.
Trong lòng Thông Thiên giáo chủ cả kinh, nghĩ đến tu vi Thược Dược, hắn mau chóng cung kính chắp tay nói với Thược Dược:
“Bái kiến Thược Dược tiền bối, ta tới bái kiến Lý đạo hữu.”
Thược Dược thản nhiên nói: “Lúc này công tử đang đánh đàn ở hậu viện, ngươi đi vào sẽ quấy rối bất tiện, ta đi hỏi công tử có nguyện ý thấy ngươi hay không đã!”
Thông Thiên giáo chủ: “Vậy làm phiền Thược Dược tiền bối.”
Thược Dược xoay người đi về phía sau viện.
Thông Thiên giáo chủ thì cung kính nhìn theo hướng Thược Dược rời đi.
Tuy là Trường Nhĩ Định Quang Tiên vẫn đang chịu sự thống khổ tê liệt linh hồn nhưng hắn lại đột nhiên không cảm thấy đau đớn nữa.
Một màn này quá khiếp sợ.
Chấn kinh đến mức hắn quên cả đau khổ.
Vậy mà lão sự lại xưng hô với một đứa nha hoàn có bộ dạng nữ tử kia là tiền bối.
Có cần dọa người đến như thế không?
Hắn rất nghi, người trước mắt này có khi không phải là sư phụ hắn.
Nếu không… làm sao Thánh Nhân có thể xưng hô một nữ tử là tiền bối?
Có thể làm tiền bối của Thánh Nhân không lẽ nàng cùng cấp bậc với Hồng Quân Đạo tổ?
Một nữ tử giống như nha hoàn kia lại có thể trâu bò đến vậy à?
Trường Nhĩ Định Quang Tiên hoàn toàn không tiếp nhận nổi.
Còn có, lão sư còn gọi công tử kia là Lý đạo hữu.
Vậy không phải đã nói rõ tu sĩ Địa Tiên Kỳ kia chính là Lý đạo hữu rồi hả?
Điều này sao có thể?
Cho dù tu sĩ Địa Tiên Kỳ kia có chút bản lĩnh đặc biệt nhưng không thể ngang hàng tương xứng với sư phụ được! Vậy mà có thể khiến sư phụ chờ ở chỗ này.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cảm thấy mình muốn hôn mê.
Rốt cuộc là ta bị ma diễm đốt đến điên rồi, xuất hiện ảo giác.
Hay là lão sư điên rồi?
Trường Nhĩ Định Quang Tiên có hơi mê mang, đây là chân thực hay là ảo giác.

Hậu viện.
Hằng Nga vẫn còn đang phiên tiên khởi vũ, Lý Nguyên một vừa thưởng thức kỹ thuật nhảy đẹp đẽ của Hằng Nga, một bên đánh đàn làm nhạc đệm cho nàng, có vẻ vô cùng thích ý.
Đúng lúc này, Thược Dược đi đến.
Mặc dù Hằng Nga đang khiêu vũ nhưng nhãn thần vẫn để ý về hướng Lý Nguyên.
Vì vậy khi Thược Dược đứng ở bên người Lý Nguyên, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy.
Biểu cảm Hằng Nga không khỏi ngẩn ra.
Động tác cũng chậm nửa nhịp.
Nàng không ngờ, trên thế gian này lại có một nữ tử hoàn mỹ không thiếu sót gì như vậy.
Lúc trước, Hằng Nga đối mặt với Hậu Thổ không cảm thấy dung mạo mình không bằng Hậu Thổ.
Nhưng thời khắc nàng thấy Thược Dược, trong lòng Hằng Nga lại đột nhiên sinh ra chút mặc cảm.
Nàng là ai?
Sao đẹp như thế?
Nàng và Lý Nguyên có quan hệ như thế nào?
Hằng Nga một bên múa, một bên yên lặng suy đoán thân phận của Thược Dược.
Thược Dược cung kính đi tới cạnh Lý Nguyên, khom người xuống, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ Thông Thiên giáo chủ đang ở tiền viện, công tử có muốn gặp hắn hay không?”
Lý Nguyên đánh đàn, không chút để ý nói:
“Để hắn đợi một chút đi! Rãnh sẽ chào tạm biệt hắn.”
Thược Dược gật đầu, lại yên lặng rời khỏi sân.
Công tử?
Thông Thiên giáo chủ?
Bịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận