Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1709 - Một nam nhân khiến xấu hổ phải gọi bằng cụ

Điều kiện nhà gái.
Một: Nhà gái thiên phú linh căn phải là linh căn thượng phẩm trở lên, thi đỗ học viện tu luyện cao cấp của Đại Đường, hoặc đã tốt nghiệp học viện tu luyện cao cấp của Đại Đường.
Hai: Nhà gái cao chừng một mét bảy mươi đến một mét tám lăm, da trắng mặt xinh, vóc dáng thon thả, bề ngoài hoàn hảo.
Chú thích: Nếu nhà gái dung mạo đặc biệt xuất sắc, điều kiện chiều cao có thể nới rộng nhưng tối thiểu không được thấp hơn một mét sáu lăm.
Ba: Tuổi thật của nhà gái không được trên một nghìn tuổi.
Tuổi bề ngoài phải nằm trong khoảng mười lăm tới hai mươi sáu tuổi.
Bốn: Nhà gái nhất định không được có tình sử.
Chú thích: Đây là điều kiện tiên quyết.
Năm: Gia đình nhà gái giàu có.
Chú thích: Gia thế tốt, con một, cha mẹ đều mất là một ưu thế.
Sáu: Nhà gái tinh thông cầm kỳ thi họa, nữ công thêu thùa, sau khi gả về nhà trai cần tuân thủ tam cương ngũ thường, tôn trọng tướng công, coi lời tướng công như thánh chỉ, tướng công nói bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều phải luôn luôn khắc ghi trong lòng.
Bảy: Nhà gái phải có hộ tịch Đại Đường và là nhân tộc. Tạm thời không tiếp nhận nữ ngoại quốc, ngoại tộc.
Tám: Nhà gái không được não yêu đương, phải có tâm sự nghiệp, không được quá chú ý đến vẻ ngoài anh tuấn của ta.
Điều kiện bản thân: Chiều cao khi đi giày là 1m68, cân nặng khi mặc đồ đông là 50kg (còn đang trưởng thành, tương lai tiềm năng vô hạn)
Bản thân IQ cao, tự tin, không có kinh nghiệm yêu đương, xuất thân trong sạch, không nợ nần, uy tín cao.
Thiên phú dị bẩm, vừa mới sinh ra đã biết đi, một tuổi biết nói, hai tuổi biết chữ, ba tuổi thuộc lòng tứ thư ngũ kinh... Chín tuổi đọc thông sách vở, mười tuổi trở thành một đại tông sư, mười một tuổi đã đạt đến đỉnh phong.
Hiện nay hai mươi mốt tuổi đã đăng phong tạo cực, bắt đầu nghiên cứu các trước tác văn học kinh điển thể loại xã hội nhân văn như Tri âm, Độc Giả, Cố Sự Hội v.v...
Không thành tâm chớ quấy rầy.
Hoàng Dung thấy nội dung tuyển thê trên giấy Tuyên Thành, cả người hóa đá.
Chỉ cảm thấy chuyện hố nhất mà mình từng gặp trên đời cũng không hố bằng tên này.
Ù má, yêu cầu như vậy mà hắn cũng viết ra được. Nếu có nữ tử nào đạt đủ điều kiện thì người ta vào hoàng thất cũng dư xài, cần gì phải gả cho tên thần kinh nhà ngươi?
Lại còn không được quá chú ý vẻ ngoài anh tuấn của ngươi!
Hoàng Dung sắp ói đến nơi. Một con khỉ gầy gò cao mét sáu tám thì anh tuấn chỗ nào?
Nếu con khỉ ốm này mà đẹp được như tên bệnh sạch sẽ thì mặt mũi chẳng hếch lên tận trời?
Trong lòng Hoàng Dung không ngừng mỉa mai. Những người nhìn thấy nội dung tuyển thê này cũng cảm thấy như bị sét đánh đến ngoài xém trong sống, tóc tai dựng ngược.
Ai nấy đều cười khẩy không ngớt.
“Vãi linh hồn, Tri âm, Cố Sự Hội biến thành trước tác văn học kinh điển của thể loại khoa học xã hội nhân văn rồi kìa.”
“Hắn đi giày mới cao mét sáu tám mà dám yêu cầu nữ mét bảy mươi tới mét tám lăm. Rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin thế?”
“Người bệnh nặng như hắn tìm được vợ đã là phước ba đời rồi, còn dám yêu cầu cao như vậy. Thật không biết nên khâm phục dũng khí của hắn hay nên nói hắn không biết thân biết phận nữa.”
“Chỉ có ta cảm thấy đàn ông chúng ta cuối cùng cũng vùng dậy, có khí phách sao?”
“Với điều kiện này mà Vu Ngưu Bút tìm được bạn gái, cô nàng chắc chắn cũng điên không kém gì hắn!”
“Thiên cổ kỳ văn, cuối cùng hôm nay ta cũng được mở rộng tầm mắt.”
Trên trà lâu.
Hoa Tử Hư cũng lấy một bản thông cáo tuyển thê.
Hắn đọc nội dung bản thông cáo ra cho mọi người cùng nghe.
Nghe xong, ai nấy đều cười sặc sụa.
“Nhân tài, đúng là nhân cmn tài!”
“Lấy điều kiện của hắn, cũng không biết hắn lấy mặt mũi đâu đưa ra nhiều yêu cầu như vậy?”
“Hắn đặt tên không sai tí nào, thật là trâu bò.”
“Tên này thần kinh không bình thường chắc luôn!”
“Người bình thường vốn không thể làm chuyện thái quá thế được!”
Đối mặt với sự cười nhạo và mỉa mai của tất cả mọi người, Vu Ngưu Bút lại không hề tỏ ra lúng túng.
Hắn vẫn tràn đầy tự tin, cực kỳ bình tĩnh.
Đồng thời còn hô to với vài cô nương mà hắn ưng mắt: “Cô nương, ta thấy ngươi rất phù hợp với điều kiện tuyển thê của ta, để lại phương thức liên lạc, ta sẽ để ngươi bước vào vòng phỏng vấn thứ hai.”
“Hoan nghênh các mỹ nữ điều kiện phù hợp dũng cảm báo danh.”
“Mọi người đừng tự ti, thật ra ta rất tri kỷ, dù không được chọn ta cũng sẽ không cười nhạo các ngươi.”
“Ấy, mỹ nữ kia, chính là ngươi.”
Hắn đột nhiên chỉ vào Hoàng Dung nói: “Tuy chiều cao của ngươi không phù hợp với yêu cầu của ta nhưng trông dáng dấp ngươi cũng được, ta cho phép ngươi bước vào vòng phỏng vấn thứ hai đấy.”
Hoàng Dung nghe vậy, trên trán lập tức chảy xuống ba sọc đen =.=|||.
Chiều cao của bổn tiểu thư làm sao?
Bổn tiểu thư đi giày cũng cao đến mét sáu lăm đấy!
Song nàng không phản bác lại Vu Ngưu Bút.
Tranh luận với một tên thần kinh thì chẳng phải nàng cũng thần kinh hay sao?
Vẫn là mau mau chuồn thôi. Chỉ là bị Vu Ngưu Bút để mắt tới đã khiến nàng xấu hổ đến mức không chốn dung thân rồi.
Vu Ngưu Bút thấy Hoàng Dung đánh bài chuồn, lập tức nói với vẻ cảm khái: “Xem ra nàng biết mình lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai, quá hưng phấn, không thể đợi được nữa muốn quay về chia sẻ niềm vui này với người thân.”
Mọi người: “...”
Con mắt nào của ngươi thấy người ta hưng phấn thế?
Rõ ràng là người ta xấu hổ muốn chết!
Hoàng Dung nghe Vu Ngưu Bút nói, dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Chịu không nổi, da mặt tên này dày quá.
Chuồn nhanh thôi.
Vu Ngưu Bút tỏ vẻ dương dương tự đắc.
Tuy từ đầu tới cuối chỉ có mình hắn ra sức biểu diễn, không ai phối hợp nhưng hắn cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Dù sao chỉ cần hắn không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.
Hơn nữa lý do hắn làm ra chuyện lòe thiên hạ, khiêu chiến hành vi lý trí của nhân loại không phải vì hắn tâm thần, không biết thân biết phận như những người khác nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận