Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 432 - Nguyên Phượng cảm thấy mình sắp điên rồi!! (2)

Vẻ mặt của nàng dại ra nhìn Khổng Tuyên, hỏi: “Vị Lý Nguyên kia rốt cuộc là ai? Tại sao trước nay chưa từng nghe nói hồng hoang có một vị tồn tại có năng lực lớn như vậy?”
Khổng Tuyên lắc đầu nói: “Cụ thể là ai thì hài nhi không biết. Tóm lại là thần bí khó lường, không thể lường được. Hài nhi muốn cầm khối Hỗn độn huyền kim này lên cũng phải cố hết sức, nhưng người hầu của Lý gia lại dễ dàng quét nó đi. Chỉ với điểm này, thực lực của Dương Hòe đã vượt qua ta rồi.”
Nguyên Phượng hỏi: “Vị Lý Nguyên kia có thực lực thế nào?”
Trên mặt Khổng Tuyên lại lộ vẻ rối rắm lần nữa: “Chuyện này... Tu vi bề ngoài của Lý gia chỉ có Địa Tiên kỳ, cụ thể tu vi thế nào ta không nhìn ra.”
Nguyên Phượng lắc đầu, nói: “Địa Tiên kỳ, sao có thể chứ. Nếu quả thật hắn là Địa Tiên kỳ, những thứ này... Hỗn độn linh tài mà đưa cho hắn luyện chế, hắn không thể nào tách được những nguyên liệu này ra.”
Khổng Tuyên gật đầu nói: “Có lý.”
Nguyên Phượng ghi nhớ Lý Nguyên ở trong lòng, nàng hỏi Khổng Tuyên: “Lần này ngươi tới là muốn mượn Địa Hỏa để luyện hóa Hỗn độn huyền kim này à.”
Khổng Tuyên gật đầu nói: “Không thể gạt được mẫu thân. Ta muốn luyện chế khối Hỗn độn huyền kim này thành một thanh binh khí, chuẩn bị đối phó tốt với sát kiếp, đáng tiếc nó quá khó để tan chảy. Ta đã sử dụng rất nhiều cách nhưng không thể làm gì được nó. Cho nên mới nghĩ tới nhờ các tiền bối của tộc Phượng Hoàng dẫn động lò luyện Địa Hỏa do Linh Viêm tạo thành trong Hỏa Nhãn.”
Nguyên Phượng: “Hỗn độn linh tài tất nhiên không phải thứ mà hỏa diễm bình thường có thể làm tan chảy, nhưng lò luyện Địa Hỏa hẳn là có thể đủ để luyện hóa nó. Ta sẽ đi thông trận kỳ Địa Hỏa cho ngươi, một mình ngươi đi luyện chế binh khí.”
Trên mặt Khổng Tuyên lộ vẻ vui mừng, hắn lại nói: “Lần này hài nhi trở về, ngoại trừ... chuyện mượn Địa Hỏa để luyện chế binh khí ra, còn có một việc muốn cho mẫu thân biết.”
“Chuyện gì?” Nguyên Phượng tò mò hỏi.
Khổng Tuyên nói: “Lý gia suy tính vô song, mà tộc Phượng Hoàng bởi vì đại kiếp Long Phượng, hàng năm chịu sự cắn trả của nghiệp lực Thiên Đạo, thế nên sao mẫu thân không đi thỉnh cầu Lý gia, xin hắn nghĩ phương pháp xử lý để tộc Phượng Hoàng thoát khỏi nghiệp lực?”
Nguyên Phượng nghe thế thì giật mình trong lòng.
Nếu Lý Nguyên quả thực thần kỳ giống như lời Khổng Tuyên nói, chỉ e là quả thực có cách giải quyết vấn đề khó khăn quấy nhiễu tộc Phượng Hoàng biết bao kiếp nay.
Hơn nữa nàng cũng vô cùng tò mò với Lý Nguyên... Nguyên Phượng lập tức quyết định đi gặp kỳ nhân tuyệt thế kia một lần.
Đợi sau khi Khổng Tuyên luyện hóa được Hỗn độn huyền kim, Nguyên Phượng chuẩn bị một chút, lập tức bay ra khỏi Bất Tử hỏa sơn, bay đi Cửu Châu.
Một đường bay nhanh, trải qua mấy ngày mấy đêm, cuối cùng Nguyên Phượng cũng bay đến Triều Ca.
Tiền vào thành Nam, tìm được cây hòe lớn, Nguyên Phượng hít một hơi thật sâu, sau đó mới gõ khuyên cánh cửa.
Mở cửa là một ông lão hơi còng, Nguyên Phượng không hề cảm nhận được bất kỳ dao động pháp lực nào trên người đối phương.
Tuy nhiên, qua lời nhắc nhở của Khổng Tuyên, nàng không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay hành lễ, nói: “Nguyên Phượng bái kiến tiền bối, thiếp thân chuẩn bị bái phỏng Lý công tử, mong tiền bối thông báo một tiếng.”
Dương Hòe thản nhiên nói: “Vào đi, công tử ở trong viện thứ tư.”
“Đa tạ tiền bối.”
Nguyên Phượng thi lễ với Dương Hòe một cái rồi mới bước vào cửa lớn.
Xuyên qua biển hoa xinh đẹp, đi qua Thạch Lâm khéo léo tuyệt vời, vượt qua cầu đá trên hồ nước, Nguyên Phượng đi tới một mảnh vườn trái cây.
Ở trong vườn trái cây, nàng thấy một vị công tử văn nhã trắng mặt ngọc tuấn tú, lịch sự tao nhã đang vẽ tranh, đối diện với một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.
Nguyên Phượng không cảm nhận thấy bất kỳ tu vi gì trên người cô gái, nhưng đối phương có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất như lan như cúc, vẻ mặt lãnh ngạo như sương. Nguyên Phượng thấy mà không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
Nàng cảm thấy từ cổ chí kim cũng chỉ có dung mạo của Phượng tổ mới có thể ngang hàng với vị nữ tử này.
Nàng là ai? Lẽ nào nàng chính là... nha hoàn phong nhã tài hoa trong lời nói của Khổng Tuyên? Sự chú ý chủ yếu của Nguyên Phượng vẫn luôn tập trung trên người nam tử đang vẽ tranh kia.
Vị này... hẳn là Lý Nguyên. Quả đúng là lớn lên ngọc thụ lâm phong, khí chất vượt trội.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Nguyên Phượng chào đời tới nay gặp được một nam tử bất phàm, nhất cử nhất động cũng tràn đầy mị lực làm cho tim người ta đập thình thịch.
Trái tim Nguyên Phượng không khỏi đập nhanh hơn.
Nàng đè nén sự khác thường trong lòng, lập tức hành lễ với Lý Nguyên, nói: “Thiếp thân Nguyên Phượng, bái kiến Lý công tử.”
Lý Nguyên nhẹ nhàng nói: “Tự mình ngồi.”
Hắn không quay đầu lại, tiếp tục vẽ chân dung cho Hậu Thổ.
Trước đó không lâu, Hậu Thổ tìm Lý Nguyên chơi đùa, đột nhiên thỉnh cầu Lý Nguyên vẻ cho nàng một bức họa.
Đúng lúc Lý Nguyên hào hứng cho nên đồng ý với thỉnh cầu của Hậu Thổ.
Thế nên mới có một màn này.
Nguyên Phượng thấy Lý Nguyên đang bận, không quấy rầy hắn mà nhẹ nhàng đi tới phía sau Lý Nguyên, nhìn xem hắn vẽ tranh như thế nào.
Thời điểm Nguyên Phượng nhìn thấy bức vẽ trên giấy, ánh mắt không khỏi trừng lớn gấp đôi.
Trên giấy vẽ, Lý Nguyên chỉ mới hoàn thành một nửa nhưng Nguyên Phượng đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi.
Vẽ người trên vật, dù là thần thái hay đường cong, vô cùng lộng lẫy, sinh động không thôi.
Chẳng những vẽ hết toàn bộ khí chất bản thân của nữ tử mà còn có thần hơn nữa.
Loại kỹ năng vẽ tranh này đã đạt đến cảnh giới nhập đạo rồi! Lý Nguyên quả đúng là đại tại! Trong lòng Nguyên Phượng không khỏi âm thầm cảm thán không thôi.
Đợi khoảng một canh giờ, cuối cùng Lý Nguyên cũng vẽ xong bức chân dung của Hậu Thổ.
Hắn đặt bút vẽ xuống, nói với Hậu Thổ: “Được rồi, ngươi có thể cử động.”
“Rốt cuộc cũng vẽ xong rồi, để ta nhìn xem vẽ như thế nào.” Hậu Thổ nghe thế thì vẻ mặt buông lỏng, gấp gáp nhảy xuống từ trên ghế. Nàng nhanh chóng đi tới phía sau của Lý Nguyên, cằm gục trên vai hắn, phấn khích đánh giá bức vẽ Lý Nguyên vẽ cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận