Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2313 - Càng ngày càng thái quá!!

Thật ra, đào địch của Dương Thiền nói đúng ra không phải là do Lý Nguyên đưa cho nàng, đó là bởi vì Dương Thiền đã thổi một chút vào cái đó, Lý Nguyên không thích nước dãi nên hắn không muốn.
Nghe thấy thế, khóe miệng Nhạc Linh San giật giật.
Nàng hỏi ngược lại: “Hỗn độn chí bảo trân quý như vậy, làm sao có người nguyện ý cho đi?”
Đối với tin tức nữ hoàng Tiên Đường và Đát Kỷ Thánh Nhân sở hữu Hỗn độn chí bảo, Nhạc Linh San cũng đã bất chấp khiếp sợ.
Dương Thiền bình tĩnh nói: “Đối với người khác Hỗn độn chí bảo thực sự cực kỳ trân quý, nhưng đối với Lý Nguyên thì lại rất bình thường, hắn thuận tay cầm một thứ đều là Hỗn độn chí bảo, cho ta một cái cũng không có gì lạ.”
“Hỗn độn chí bảo bình thường? Mệt ngươi dám nói ra khỏi miệng đó?”
Nhạc Linh San phỉ nhổ.
Phải biết rằng, cho dù là Thánh Nhân cũng không dám nói Hỗn độn chí bảo bình thường.
Trước đó Dương Thiền đã nói rằng Lý Nguyên mạnh hơn cả một Thánh Nhân.
Bây giờ, Dương Thiền còn nói Lý Nguyên thuận tay cầm một thứ đều là Hỗn độn chí bảo.
Nhạc Linh San cảm thấy Dương Thiền đã bị Lý Nguyên tẩy não.
Cho nên mới mê mệt Lý Nguyên.
Lý Nguyên đi nặng cũng thấy thêm.
Tuy nhiên, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin lời Dương Thiền nói.
Quá khoa trương rồi!
Thấy Nhạc Linh San không tin mình, Dương Thiền không để bụng.
Nàng biết chuyện này thực sự thái quá và khó có thể tin được.
Phản ứng của Nhạc Linh San lúc này mới bình thường.
Dương Thiền nói với Nhạc Linh San: “Ngươi không tin cũng không sao. Ta không yêu cầu ngươi phải tin điều đó. Ngoài ra, nhắc ngươi một câu, ngươi có thể nếm thử trái cây trên tay. Phải biết rằng, những loại trái cây này đều là Hỗn độn linh quả, hiếm có cơ hội nếm thử lắm.”
Xoạch!
Lần này, cằm của Nhạc Linh San trực tiếp rơi xuống đất.
Nàng há hốc mồm, thẫn thờ nhìn chùm nho, xoài, vải trên tay mà không tin vào tai mình.
Dương Thiền điên hay ta điên?
Làm thế nào những trái cây này có thể là Hỗn độn linh quả?
Tuy chúng trông mọng nước, rạng rỡ hơn nhiều loại linh quả thật.
Nhưng dù hào nhoáng đến đâu cũng không thể là Hỗn độn linh quả trong truyền thuyết được?
Dù sao Hỗn độn linh quả cực kỳ trân quý, sinh trưởng ở trong Hỗn Độn vô biên, làm sao có thể sinh trưởng ở cái sân bình thường này?
Hơn nữa, những loại hoa quả này cũng không có bất kỳ dị tượng nào, càng không phát ra chút linh khí nào!
Tại sao Dương Thiền càng nói càng thái quá thế!
Nhạc Linh San chỉ cảm thấy trong lòng nàng khó có thể chịu đựng được nữa.
“Ngươi đừng đùa nữa được không?”
Nhạc Linh San lấy lại tinh thần, vẻ mặt bất đắc dĩ than thở với Dương Thiền: “Những trái này làm sao có thể là Hỗn độn linh quả được? Đừng nói Hỗn độn linh quả, Tiên thiên linh quả cũng không thể sánh bằng.”
Dương Thiền bóc một quả xoài và cắn một miếng ngon lành.
Sau đó say sưa nhắm mắt lại.
“Ưm, ngon quá đi, ngọt, mịn, lại còn mọng nước, thật thỏa mãn.”
Sau khi cắn một miếng, Dương Thiền trả lời: “Ta không nói đùa, tin hay không thì tùy.”
Nhạc Linh San thấy Dương Thiền không chịu thừa nhận rằng nàng đang nói đùa.
Trong lòng cực kỳ cạn lời.
Đã vậy rồi mà nàng còn không thừa nhận mình đang nói giỡn, da mặt Tam Thánh Mẫu cũng thật dày.
Phải nói ban đầu Nhạc Linh San rất tôn kính Tam Thánh Mẫu, nhưng khi tiếp xúc với Tam Thánh Mẫu trong một thời gian dài, nàng phát hiện ra rằng những lời của Tam Thánh Mẫu chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thái độ của nàng đối với Tam Thánh Mẫu dần trở nên tùy ý hơn.
Bởi vì rất khó để có sự tôn trọng dành cho một người không đáng tin cậy như vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhạc Linh San lập tức hái một quả nho bỏ vào trong túi.
Lhông phải Dương Thiền nói đây là Hỗn độn linh quả sao?
Ta sẽ nếm thử quả nho để xem đó có phải là Hỗn độn linh quả hay không.
Nếu ăn xong không có gì thay đổi, xem Dương Thiền có thể phản bác như thế nào.
Ném nho vào miệng, Nhạc Linh San cắn một miếng.
Sau đó, nàng chỉ cảm thấy hàng tỷ lỗ chân lông trên khắp cơ thể cùng nhau giãn ra.
Ôi trời ơi, tại sao những quả nho này lại ngon như vậy?
Nhạc Linh San cảm thán trong lòng.
Nàng là con gái của chưởng môn, trước đây ở Hoa Quả sơn đã ăn qua không ít linh quả.
Tuy nhiên, không có linh quả tiên chi nào có thể sánh được với mùi vị của loại nho này, đừng nói là so sánh, thậm chí một phần trăm mùi vị của loại nho này cũng không bằng.
Ăn nho, Nhạc Linh San hận không thể nuốt cả đầu lưỡi mình.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Dương Thiền lại mê mẩn loại quả này như vậy, nàng cũng hiểu ra tại sao Cát Tường lại không thể ngừng ăn ở trên cây.
Không thể nhịn được nữa, Nhạc Linh San lại ăn một quả khác.
Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Linh San say sưa, Dương Thiền không khỏi cười nói: “Thế nào, ta không lừa ngươi chứ, trái cây này ngon vô địch đúng không?”
Nhạc Linh San gật đầu nói: “Quả nho này thực sự siêu ngon, nhưng.”
Nàng thay đổi giọng điệu:
“Tuy nho này ngon vô địch nhưng nó căn bản không có linh khí, thậm chí linh khí bình thường cũng không thể so sánh, cho nên, nó căn bản không phải Hỗn độn linh quả. Lời nói dối của ngươi kết thúc ở đây.”
Dương Thiền nhẹ giọng nói:
“Sở dĩ nó không có linh khí là bởi vì Lý Nguyên đã phong ấn linh khí của chúng.
Người không có duyên chỉ có thể nếm thử mùi vị của những loại trái cây này, lại không thể có được những năng lực đặc biệt từ những Hỗn độn linh quả ấy.”
Nhạc Linh San không ngờ Dương Thiền sẽ tìm cớ để giải thích nhanh như vậy.
Và cái cớ này hợp lý đến mức nàng không biết phải phản bác thế nào.
Tuy Nhạc Linh San vẫn không tin đó là Hỗn độn linh quả, nhưng nó không ảnh hưởng đến tốc độ nàng ăn nho.
Loại nho này thực sự rất ngon, ta không thể dừng lại được.
Chẳng mấy chốc, nàng đã ăn hết một chùm nho.
Sau khi ăn hết, nàng nhìn lên cây nho, chảy nước miếng không chịu rời mắt.
Nếu không có con chim thiên đường đuôi phướn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt đen thui, có lẽ Nhạc Linh San đã tự mình hái nho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận