Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 417 - Đại năng thần bí thức tỉnh trong Hải Nhãn (2)

Nhưng bộ y phục trên người Đát Kỷ lại khiến hắn không thể giải thích được.
Đát Kỷ không quan tâm tới ba người bị xiềng xích Thiên Đạo buộc chặt này tin hay không, nàng cùng ba đại năng Long tộc đơn giản hàn huyên trò chuyện một hồi xong, hứng thú cũng biến mất.
Vì thế nàng không trò chuyện với ba người nữa, bắt đầu đánh giá kỹ lưỡng tình hình không gian bên trong Hải Nhãn.
Đột nhiên, ánh mắt của Đát Kỷ dừng lại.
Nàng nhìn thấy bên trong không gian này, vậy mà lại có vô số bảo châu màu xanh trôi lơ lửng.
Những viên bảo châu này có to bằng nắm tay trẻ em, mỗi một viên đều ẩn chứa vẻ tinh khiết không gì sánh được của Tiên Thiên thủy thuộc tính linh khí.
Trong lòng Đát Kỷ khẽ động, một viên bảo châu đã rơi vào trong tay của nàng.
Bạch Lăng chú ý đến động tác của Đát Kỷ, nàng nhìn vào viên bảo châu trong tay Đát Kỷ, đột nhiên cả kinh kêu lên: “Trời ơi, đây là Thủy Linh châu!”
Đến cả Bạch Ngọc Tảo ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào viên bảo châu trong tay Đát Kỷ, cũng là hai mắt phát sáng, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kích động và phấn khích.
Thủy Linh châu, Đát Kỷ thầm đọc trong lòng một câu, nàng tò mò hỏi Bạch Lăng: “Viên Thủy Linh châu này có tác dụng gì?”
Bạch Lăng đến nháy mắt không nháy, nhìn chằm chằm vào viên Thủy Linh châu trong tay Đát Kỷ, kích động nói: “Đối với những tu sĩ tu luyện thủy thuộc tính công pháp thì Thủy Linh châu này chính là chí bảo của tu luyện, là lúc khai thiên, do Tiên Thiên thủy thuộc tính linh khí, ngưng tụ lại mà thành.”
Linh khí ẩn chứa trong một viên Thủy Linh châu có thể giúp một tu sĩ bình thường tu luyện đến cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Đây là bảo châu trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại gặp được.
Vẻ mặt Đát Kỷ đầy kinh ngạc vui mừng nói: “Hóa ra Thủy Linh châu này lại quý giá đến vậy.”
Nàng nhìn thấy bên trong không gian này, Thủy Linh châu nhiều như màn sao dày đặc, hai mắt liền lấp lánh tia sáng hưng phấn, lại trở thành dáng vẻ mê tiền ngày thường: “Haha, Thủy Linh châu trong không gian này nhiều như vậy, chúng ta phát tài rồi!”
Nói xong, nước miếng của nàng sắp chảy cả ra ngoài rồi.
Lúc này, hai người Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng cũng đã chú ý tới, trong không gian này lấp lánh vô số tinh quang, tất cả vậy mà đều là Thủy Linh châu! Miệng của các nàng liền mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng rồi, trong ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, cả người đều hưng phấn đến mức khoa tay múa chân.
“Trời đất, nơi này sao lại có nhiều Thủy Linh châu vậy cơ chứ?”
Bạch Lăng thì thào lẩm bẩm.
“Ừng ực.”
Bạch Ngọc Tảo theo bản năng nuốt nước miếng: “Thủy Linh châu nhiều như vậy, cho dù là cho tất cả tộc nhân sử dụng mấy đời không dùng hết được!”
Đát Kỷ nói ta: “Còn chờ cái gì nữa? Nhanh chóng lấy đi, ai lấy được thì chính là của người đó.”
Nói xong, Đát Kỷ liền bắt đầu thi pháp, điên cuồng lấy Thủy Linh châu trong không gian.
Chỉ thấy ống tay nàng quét một cái, một cái vũ trụ Thủy Linh châu trong không gian, đã bị nàng thu hết vào trong không gian trữ vật.
Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng nghe vậy, cũng nhanh chóng thi triển thần thông của mình, thu quét hết Thủy Linh châu.
Tổ Long yên lặng nhìn hành vi càn quét của ba người Đát Kỷ, mặt không chút cảm xúc.
Hắn bị Thiên Đạo xích chặt trong không gian này, hoàn toàn không thể rời khỏi, vì vậy đối với hắn những viên Thủy Linh châu quý báu này căn bản không có tác dụng gì hết.
Ba người Đát Kỷ càn quét xong một một hồi, vậy mà còn chưa càn quét được 0,0001% của không gian này.
Ba người lần đầu tiên phát hiện, hóa ra nhặt bảo bối cũng sẽ có lúc nhặt đến phát mệt.
Chính vào lúc ba người đang kiên trì nỗ lực, chuẩn bị tiếp tục càn quét.
Ầm! Cả không gian, bỗng nhiên chấn động một cái.
Giống như trái tim đang đập một cái vậy.
Ngay sau đó, một hơi thở cổ xưa đột nhiên bao phủ cả cái không gian vắng vẻ này.
Giống như là một một vị tuyệt thế ma thần đang từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy.
Uy áp vô biên, khiến Tổ Long phải kinh hồn bạt vía, sắc mặt biến đổi.
Hai người Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, tay chân mềm nhũn, không còn cách nào càn quét Thủy Linh châu trong không gian nữa.
Mãi cho đến khi Đát Kỷ mở ra phòng ngự huyền quang trên y phục, đem hai người Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng đều được che phủ trong huyền quang, hai người lúc này mới lần nữa lấy lại bình tĩnh.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Mẹ con Bạch Ngọc Tảo nhìn vào hư không, vẻ mặt bối rối không biết phải sao.
Đám người Tổ Long, Chúc Long cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ thấp thỏm không yên.
Vào lúc mọi người vẫn còn đang lo lắng, chỉ thấy huyền quang màu xanh trong hư không giống như bị ai đó khống chế, bỗng nhiên bắt đầu quay cuồng chuyển động.
Những viên Thủy Linh châu giống tinh quang kia cũng đột nhiên bắt đầu tập hợp.
Uy áp ở xung quanh càng lúc càng mạnh mẽ.
Tổ Long thậm chí còn không thể duy trì được trạng thái biến hóa, mà phải một lần nữa biến trở lại bản thể.
Ðát Kỷ thấy còn có thể giữ vững bình tĩnh, nàng hỏi Tổ Long: “Không gian còn có người khác à?”
Tổ Long cố nén hoảng sợ, lắc đầu nói: “Ngoài ba người các ngươi, ta chưa từng nhìn thấy những người khác tới không gian này.”
Không lâu sau, huyền quang màu xanh trong không gian và toàn bộ Thủy Linh châu ngưng tụ lại với nhau, sau đó tạo thành một người khổng lồ tuyệt thế lớn vô cùng.
Thủy Linh châu vô cùng vô tận hợp thành xương cốt người khổng lồ, huyền quang màu xanh hợp thành da của người khổng lồ.
Cho dù to như Tổ Long, trước mặt người khổng lồ tuyệt thế màu xanh, cũng chỉ là một con kiến thấp bé.
Toàn thân người khổng lồ màu xanh tản ra khí tức viễn cổ bất diệt, mỗi một khối da thịt của hắn, như từng con cự long khổng lồ uốn lượn gấp khúc.
Trên dưới toàn thân hắn, cho dù là một sợi tóc nhỏ, cũng bao hàm Thủy chi đạo ấn vô tận, dường như hắn là bản nguyên Thủy chi Đại Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận