Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1977 - Thật ra ta còn có một người cậu! (2)

Dù sao ở quốc gia của mình, bọn họ cũng là thần tối cao của chúng thần.
Được hàng trăm triệu tín đồ kính ngưỡng và tôn thờ.
Lời Tô Trường Ly nói ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tối cao của bọn họ trong mắt các tín đồ.
Thương Thiên Đại Đế lạnh mặt hỏi Tô Trường Ly: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn một mất một còn với bọn ta sao?”
Tô Trường Ly lãnh đạm đáp: “Nếu ngươi chấp nhận tự sát, trẫm có thể bỏ qua cho tộc nhân của ngươi.”
“Ha ha ha ha.”
Nghe vậy, Thương Thiên Đại Đế bỗng cất giọng cười phá lên, như thể mới nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian.
Tuy nhiên, ngay cả khi cười lớn, biểu cảm của hắn vẫn không đổi, thậm chí trên mặt không hằn nếp nhăn nào.
Đúng chuẩn ngoài mặt cười nhưng trong không cười.
Trông vô cùng quỷ quyệt.
“Mạnh miệng thật, cho ta tự sát, thế phải xem ngươi có bản lĩnh này không!”
Quang Minh Đại Đế âm trầm nói: “Ta khuyên Tô đạo hữu suy nghĩ trước khi hành động, ngàn vạn lần đừng xử trí theo cảm tính, từ đó chuốc nhục vào thân!”
Bụp!
Đúng lúc này, một vệt máu đỏ rạch ngang bầu trời.
Ngay sau đó, một bóng hình vô cùng vạm vỡ hiện ra trước mắt mọi người.
Kẻ này cao trăm mét, cơ bắp trên người u cục như rồng, đem lại cảm giác cực kì áp bức.
Tuy hắn cũng có ngũ quan và tứ chi giống con người nhưng trông dữ tợn đáng sợ lạ thường, còn có hai chiếc nanh ngoại cỡ, cho thấy hắn chính là Thú hoàng.
Thú hoàng nói với Quang Minh Đại Đế và Thương Thiên Đại Đế: “Hai vị đạo hữu việc gì phải nói nhảm cùng nàng, nếu nàng thích chết thì tác thành cho nàng là được.”
“Haiz…”
Quang Minh Đại Đế thở dài một tiếng, nói bằng giọng điệu từ bi: “Ta chỉ muốn đại lục Tinh Hà ta có thêm một vị đại đế để đối phó với thái cổ hung thú bên ngoài lãnh thổ, bảo vệ chúng sinh nhẹ nhàng hơn chút. Thế nên lúc này mới nhẫn nhịn đủ điều, muốn dĩ hoà vi quý. Tiếc rằng Tô đạo hữu vẫn một mực hồ đồ không tỉnh, cố chấp với chuyện đã qua, không thể quên đi, đúng là đáng buồn đáng tiếc.”
Nghe thế, Thương Thiên Đại Đế lập tức tỏ ra kính phục, nói: “Quang Minh Đại Đế là người từ bi, luôn suy nghĩ cho chúng sinh Tinh Hà, bọn ta bội phục. Không giống một vài người vì ân oán cá nhân mà bỏ mặc an nguy của chúng sinh Tinh Hà.”
“Oẹ!”
Tô Trường Ly quả thực không nhịn nổi, nàng buồn nôn.
“Trẫm từng gặp những kẻ không biết xấu hổ, nhưng đây là lần đầu tiên trẫm thấy lũ vô liêm sỉ như các ngươi. Mấy lời mèo khen mèo dài đuôi này hãy để dành cho kiếp sau đi, bây giờ đừng nói ra để người ta buồn nôn.”
Nhìn bộ dạng mắc ói của Tô Trường Ly, da mặt Quang Minh Đại Đế và Thương Thiên Đại Đế không khỏi co giật đến rúm ró.
Tô Trường Ly làm bộ không thấy, nàng mất kiên nhẫn, nói: “Hay là cứ ra tay nhanh lên chút đi, cần gì lề mề? Các ngươi muốn cùng nhau chịu chết hay chọn chết từng người một?”
Nghe lời này, Thú hoàng không thể không quát lớn: “Khẩu khí lớn thật, đối phó ngươi mà cần ba bọn ta liên thủ? Ngươi đề cao bản thân quá rồi!”
Khuôn mặt Quang Minh Đại Đế, Thương Thiên Đại Đế vẫn tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Thương Thiên Đại Đế hỏi Thú hoàng và Quang Minh Đại Đế: “Ai trong chúng ta động thủ trước?”
Thú hoàng đáp với ánh mắt lạnh lẽo: “Ta trước, nàng tàn sát nhiều con dân của ta nhiều như vậy, ta sẽ dùng máu tươi nàng để tế điện.”
Lúc mở lời, trên tay hắn bỗng có thêm một chiếc chuỳ chiến khổng lồ.
Cái chuỳ chiến này còn lớn gấp đôi so với thân thể Thú hoàng.
Mặt ngoài chuỳ chiến là hai màu đỏ thẫm và sáng bạc xen lẫn nhau, giống hệt màu sắc áo giáp trên người hắn, dường như là được luyện chế từ một nguyên liệu.
Trên chuỳ chiến hiện đầy hoa văn thần bí, nhìn cực kì hoa lệ nhưng cũng rất ngang ngược, câu hồn đoạt phách.
“Mau cho ta xem rốt cuộc sau một ngàn năm ngươi đã trở nên lợi hại thế nào!”
Chưa nói dứt lời, thân hình Thú hoàng đã phóng lên cao.
Chuỳ chiến khổng lồ bị hắn giơ lên bằng một tay, dễ như cầm một cái lông vũ.
Chỉ mất một phần vạn giây, Thú hoàng đã tiến đến trước mặt Tô Trường Ly, chuỳ chiến hung hăng đánh về phía Tô Trường Ly.
Chuỳ chiến chưa đụng vào người nhưng hàng trăm triệu dặm không gian xung quanh Tô Trường Ly đã trở nên cuồng loạn đảo điên vì sóng xung kích dữ dội.
Vô số không gian bị chấn động thành muôn vàn mảnh nhỏ, điên cuồng tàn phá cửu thiên thập địa.
Chỉ một luồng trùng kích tàn phá này cũng đã có thể khiến Tiên Vương ôm hận mà chết.
Tuy nhiên, Tô Trường Ly lại đối mặt với đòn công kích của Thú hoàng với vẻ mặt ung dung.
Cổ tay nàng khẽ vung lên, một tuyệt thế bảo kiếm bằng gỗ toàn thân màu đỏ, bên trên trổ đầy hoa văn thình lình xuất hiện trong tay nàng.
Đây chính là tuyệt thế bảo kiếm được làm bằng Tiên Thiên đan mộc mà Tô Trường Ly “thó” được từ que nhóm lửa của cậu.
Bảo kiếm toả ra kiếm khí vô cùng vô tận, rạch phá thiên địa.
Đồng thời, ngoài việc phát ra kiếm khí càn quét khắp cửu thiên thập địa, bảo kiếm còn toả ra một luồng thần viêm vô song khủng khiếp, chính là Lục Đinh Thần Hoả.
Thần viêm trực tiếp biến cả hư không thành một biển lửa.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hư không đã ngập tràn kiếm khí, thần viêm mãnh liệt thiêu đốt Càn Khôn trở nên sôi trào dữ dội.
Thú hoàng đương nhiên cũng bị kiếm khí vô biên vô hạn và thần viêm bao vây.
Song, ngay khoảnh khắc bị kiếm khí và thần viêm bao phủ, áo giáp trên người Thú hoàng bỗng phát ra một tầng ngân quang chói lọi, chặn kiếm khí và thần viêm ở ngoài.
Thêm nữa, chuỳ chiến trong tay hắn cũng không phải thần binh bình thường. Kiếm khí quấn quanh chuỳ chiến nhưng không thể để lại vết tích gì trên nó.
Nhưng nhìn vào ngân quang lập loè trên khải giáp, rõ ràng Thú hoàng đối phó với đòn tấn công từ Tô Trường Ly không hề dễ dàng chút nào.
Song phương ra đòn giữa hư không, công kích khủng khiếp làm hỗn độn phải rúng động.
Đòn công kích từ Thú hoàng đại khai đại hợp, giữa những cú vung chuỳ chiến khua ra vô vàn làn sóng sức mạnh Thần Vân.
Trong lúc đó, có mấy vạn ngôi sao bị ảnh hương bởi những làn sóng sức mạnh này, chúng trực tiếp bị biến thành phấn vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận