Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 565 - Tôn Ngộ Không xuất thế!!

Dương Thiền thấy đối phương vậy mà lại là Tây Phương Định Quang Hoan Hỉ Phật, trong lòng bất giác cũng hẫng một nhịp.
Hoan Hỉ Phật là một trong số Phật Đà Tây Phương, địa vị tôn quý vô cùng, nếu như thật sự đắc tội đối phương, đúng thật là không tốt về sau.
Nhưng mà, ta và Tây Phương giáo cách xa như vậy, đối phương vì sao phải tính kế ta?
Trong lòng Dương Thiền xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ nhưng trên mặt nàng lại không có bất kì chần chừ nào, nàng lại đá tai dài một cái, nói: “Ta không quan tâm ngươi là ai, hôm nay ngươi mà không nói ra mục đích của ngươi, có tin là ta đem ngươi đốt thành tro không?”
Nhưng cho dù Dương Thiền có đe dọa như nào, tai dài vẫn luôn khẳng định bản thân không có mục đích gì, chỉ là đột nhiên đi qua Hoa Sơn, kết quả bị pháp bảo của Dương Thiền mưu toan, nên mới thất thủ bị bắt lại.
Dương Thiền thấy tai dài đánh chết cũng không nói, trong lòng có chút bối rối.
Tai dài dẫu sao cũng là một trong các Phật Đà Tây Phương, địa vị tôn quý vô cùng, sao nàng có thể đốt đối phương thành tro, nếu như Phật môn truy cứu đến, anh trai nàng Dương Tiễn hoặc là cậu nàng Ngọc Đế cũng không bảo vệ được nàng.
Nhưng cứ như vậy bỏ qua cho đối phương thì nàng lại thấy không cam tâm.
Dẫu sao thì, nàng có thể khẳng định, tài dài chắc chắn muốn làm gì đó bất lợi cho nàng.
“Ngươi mau thả ta ra, nể mặt Ngọc Đế, ta sẽ không tính toán gì với ngươi, nhưng nếu như ngươi làm gì bất lợi với ta, ngươi không những không thể giải thích với Phật môn, mà đến cả anh trai ngươi Dương Tiễn cũng sẽ phải chịu liên lụy từ phía Phật môn, ngươi nghĩ cho kỹ đi.”
Định Quang Tiên tai dài lúc nhu lúc cương nói với Dương Thiền.
Dương Thiền hiểu những gì mà Định Quang Tiên tai dài nói, chuyện này một khi không xử lý tốt sẽ biến thành tội ác tày trời, quả thật sẽ liên lụy đến anh trai nàng.
Nhưng mà, cho dù thả Định Quang Tiên tai dài đi thì đối phương cũng không nhất định thật sự không tính toán gì với nàng nữa.
Nhưng nếu như đối phương vẫn muốn làm gì bất lợi với nàng thì đến lúc đó sợ là không còn cơ hội tốt như hôm nay nữa rồi.
Dương Thiền nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là không nghĩ được biện pháp giải quyết thỏa đáng, chỉ có thể nghĩ ra một cách để kéo dài.
Nàng lấy sáo đào ra, để đầu của sáo đào đối diện với tai dài, sau đó nắm một pháp quyết.
Tai dài thấy Dương Thiền lấy sáo đào ra, sợ tái hết cả mặt
Hắn tưởng Dương Thiền muốn dùng sáo đào thổi bay nguyên thần của hắn.
“Dương Thiền, ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi thật sự không sợ Phật môn báo thù sao?”
Ựa!
Nhưng mà, hắn phát hiện, Dương Thiền không hề thổi tấu sáo đào mà là thu hắn vào trong không gian bên trong sáo đào.
“Nàng ta muốn làm gì? Lẽ nào nàng muốn nhốt ta ở trong pháp bảo này mãi sao? Hứ, nếu như thật sự là vậy, thì nàng đã tính sai rồi, chẳng bao lâu nữa, Đa Bảo Như Lai bọn họ không thấy ta trở về sẽ phát hiện ra ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn và đến cứu ta!” Nghĩ đến đây, Định Quang Tiên tai dài nhất thời không muốn mở lời nữa.
Sau khi Dương Thiền thu tai dài vào bên trong sáo đào, lại đi xử lý thi thể của Lưu Ngạn Xương rồi âm thầm rời khỏi Thánh Mẫu cung.
Nàng chuẩn bị đi trốn một thời gian, âm thầm nghe ngóng một chút rồi mới tiếp tục quyết định xử lý chuyện này như nào.
Chỉ cần người của Phật môn không tìm thấy nàng thì sự mất tích của Định Quang Tiên tai dài không liên quan đến nàng, cũng không liên lụy đến anh trai nàng.
Đây chính là kế hoạch của Dương Thiền.
Chỉ là để không liên lụy đến Dương Tiễn mà thôi….
Đông Thắng Thần Châu.
Đây là đại lục hình thành vì Thánh Nhân đấu pháp, sau vô số năm tháng, từ hoang vắng đổ nát trước đây, sớm đã thay đổi lại hoàn toàn thành những cơ hội sinh sống mới.
Trong một hòn đảo gần Đông Thắng Thần Châu, có một ngọn núi cao quanh năm bị mây mù bao phủ, trong núi cao hoa nở như gấm, linh quả như chùm, tiên chi thảo cỏ khắp nơi, linh khí như sương mù.
Ở trên đỉnh núi cao, có một hòn tiên thạch.
Hòn tiên thạch này cao ba trượng sáu thước năm tấc, rộng hai trượng bốn thước.
Chiều cao ba trượng sáu thước năm tấc trùng với vòng tròn 365 ngày, chiều rộng hai trượng bốn thước trùng với 24 khí.
Trên tiên thạch còn có chín huyện tám lỗ đại diện cho chín cung tám quẻ.
Ngày hôm nay, tiên thạch đột nhiên nứt ra, tạo thành một viên sỏi.
Viên sỏi to bằng quả dưa hấu, đón gió mà lớn, cuối cùng biến thành một con thạch hầu.
Thạch hầu cao không đến bốn thước, ngũ quan đầy đủ, tứ chi vẹn toàn, chỉ là răng nanh lòi ra, miệng nhọn, gò má cao, gương mặt gầy gò, trông có hơi đáng sợ.
Sau khi hắn sinh ra đã rất thông minh tài chí bái lạy bốn phía.
Sau đó, hắn vô cùng tò mò quan sát hoàn cảnh xung quanh
Nhìn thấy linh quả đầy cây, cây cối rợp bóng mát, tiên hạc thành đàn, thạch hầu không kìm được kích động gãi tai gãi mặt, miệng không ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Thăm dò một vòng quang cảnh xung quanh xong, hắn lại bất giác nhìn ngắm bầu trời.
Thấy bầu trời nhiều mây mù, hắn không thể nhìn rõ, thạch hầu bất giác tập trung ánh mắt, chỉ thấy hai hàng Kim Quang đột nhiên từ mắt của thạch hầu bắn ra, xuyên thẳng đến Đấu Phủ.
Ngay lập tức, từ trong những đám mây và sương mù xuất hiện một cung điện tráng lệ.
“Chà, sẽ có một ngày ta nhất định phải đến tòa cung điện đó chơi thử, nhất định sẽ rất vui.”
Thạch hầu thốt ra tiếng người.
Hai mắt thạch hầu bắn ra hai hàng Kim Quang, chói lóa bầu trời, chiếu sáng thiên hạ, trong chốc lát đã kích động mấy vị tuyệt thế đại năng của Hồng Hoang và cả Trương Bách Nhẫn đang bàn chuyện với các bị chúng tiên thần tướng ở Lăng Tiêu Bảo Điện.
Trương Bách Nhẫn thấy vậy, trong lòng có động tĩnh, tính nhẩm thời gian, có vẻ cũng tới lúc ra đời của đứa con của định mệnh rồi.
Hắn lập tức mệnh lệnh thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ đi thám thính tình huống
Bạn cần đăng nhập để bình luận