Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1056 - Nỗi kinh hãi của Đế Tuấn và Thái Nhất

Vật này chính là hộp âm nhạc do Lý Nguyên đích thân làm ra.
Nhìn chiếc hộp âm nhạc với dáng vẻ xa hoa lộng lẫy, nỗi kinh ngạc trên gương mặt của Đế Tuấn và Thái Nhất càng tăng thêm.
Đây là kỳ vật gì thế?
Không ngờ lại có thể tự phát ra tiếng đàn xuất thần nhập đạo như thế.
Quan trọng nhất là vật liệu của món đồ này càng bất phàm hơn.
Trên bề mặt lồng thủy tinh hình tròn kia lại phát ra huyền quang đạo văn, sao lại có cảm giác nó được làm từ Hỗn độn linh tài – Huyền Minh Tử Tinh vậy?
Còn có cây nguyệt quế kia, từng chiếc lá, từng cánh hoa đều trông sống động như thật, nó còn phát ra Thái Dương chi khí cực kỳ thuần khiết.
Cho dù khí tức hay đạo vận, đều giống hệt với cây nguyệt quế thật sự.
Nếu không phải cây nguyệt quế trong Nguyệt cung vẫn còn đây, Đế Tuấn và Thái Nhất thậm chí sẽ cho rằng có người nhổ cây quyệt quế trồng vào trong lồng thủy tinh.
Còn có da thịt của nhân ngẫu tiên nữ dường như ẩn chứa khí tức Hỗn độn linh bảo.
Y phục nàng mặc và dải lụa sao lại giống như được làm thành từ Cửu Dực Kim Sí Thiên Tàm Ti vậy?
Còn mái tóc của nàng lại tỏa ra khí tức mười vạn tám ngàn loại pháp tắc.
Vật liệu của cung điện dường như đều được điêu khắc từ Hỗn độn huyền quang.
Nhạc khí trong cung điện sao lại giống với Hỗn độn kiến mộc như thế?
Đế Tuấn và Thái Nhất càng đánh giá, nét mặt của hai người càng thêm kinh hãi.
Cuối cùng hai người kinh ngạc đến mức con ngươi và cái cằm đều rơi xuống đất.
Thật lâu cũng không khép miệng lại được.
Nếu như bọn họ không nhìn lầm thì tùy ý lấy ra một món đồ trên cái hộp âm nhạc này cũng có thể tu sĩ hồng hoang phát điên vì nó.
Mà nhiều Hỗn độn linh tài và Tiên thiên linh bảo cùng quy tụ lại với nhau như thế, cho dù Đế Tuấn từng là Thiên Đế, Thái Nhất từng là Yêu Hoàng nhưng cũng mới nghe lần đầu.
Hai người đều không phải tu sĩ bình thường mà là người đã từng nhìn thấy vô số thiên tài địa bảo.
Bảo khố Yêu tộc ngày trước có thể xem như là bảo khố giàu có nhất hồng hoang rồi.
Nhưng Đế Tuấn và Thái Nhất cảm thấy cộng tất cả bảo vật trong bảo khố Yêu tộc trước đây của mình lại với nhau cũng không thể bằng một phần vạn cái hộp âm nhạc này.
Chiếc hộp âm nhạc này lẽ nào là một Tiên thiên chí bảo?
Đế Tuấn và Thái Nhất thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng tại sao trước nay chưa từng nghe nói trong hồng hoang có chí bảo như thế này?
Lẽ nào sau khi bọn ta ngã xuống mới có một Tiên thiên chí bảo ra đời?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế!
Đông Hoàng Thái Nhất nén nỗi thắc mắc trong lòng, trong đầu hiện lên ý niệm thu chiếc hộp âm nhạc đó vào trong tay của hắn.
Ưm!
Đông Hoàng Thái Nhất chỉ cảm thấy trong tay nặng nề giống như có mấy chục thế giới Đại Thiên đang cùng lúc đè lên cánh tay của hắn, khiến hắn buộc phải dùng hai tay mới miễn cưỡng cầm vững được chiếc hộp âm nhạc này.
Nhưng mà chỉ mới một lúc hai cánh tay của hắn giống như sắp bị trật khớp, vì thế đành đặt chiếc hộp âm nhạc này xuống đất.
Quá nặng, nếu không luyện hóa thì người bình thường căn bản không cầm nổi.
Nhưng mà Đông Hoàng Thái Nhất không những không nản lòng, ngược lại càng tỏ ra phấn khởi.
Đích thân cảm nhận được sức nặng của chiếc hộp âm nhạc này, Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy vật này không tầm thường.
Hắn có thể chắc chắn rằng chiếc hộp âm nhạc này ít nhất cũng có cấp bậc Tiên thiên chí bảo, không hề thua kém với Hỗn độn chủng của hắn.
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần dùng bảo bối này đè người thôi, cả hồng hoang này ngoại trừ Thánh Nhân ra sẽ không có mấy người có thể chịu được một đòn của bảo bối này.
“Không ngờ mới trùng sinh không được bao lâu lại để chúng ta có được một món chí bảo, xem ra khí vận ở chúng ta, thiên mệnh ở chúng ta, xây dựng lại Yêu tộc nhất định sẽ thành công!” Đông Hoàng Thái Nhất hưng phấn nói.
Đế Tuấn cũng vui mừng, bất chợt có được một Tiên thiên chí bảo theo bọn họ thấy chắc chắn là điềm lành cực lớn.
Còn về chủ nhân ban đầu của chiếc hộp âm nhạc này, Đế Tuấn và Thái Nhất không hề đặt trong lòng.
Hồng hoang cá lớn nuốt cá bé, chí bảo thuộc quyền sở hữu của kẻ mạnh, theo bọn họ đây là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa bọn họ cũng đã nhận ra nữ tử nghê thường kia.
Nàng chính là Hằng Nga bị Hi Hòa lừa gạt giam cầm trong Quảng Hàn cung trước đây, sau đó đã được Hi Hòa sắp xếp trở thành cung nữ của Yêu Đình.
Nếu đã là cung nữ của Yêu Đình vậy mọi thứ của nàng đương nhiên đều thuộc về chủ nhân của nàng.
Do đó Đế Tuấn và Thái Nhất lấy hộp âm nhạc đều cảm thấy rất đương nhiên, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Hằng Nga bị dọa hết hồn bởi giọng nói của Thái Nhất, ngay lập tức dừng múa.
Nàng vội vàng nhìn theo tiếng nói, khi nàng nhìn thấy Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất nét mặt không khỏi kinh ngạc.
Hai người này không phải đã nằm xuống từ lâu rồi sao?
Sao lại sống lại rồi?
Bởi vì mỗi ngày Hằng Nga đều chìm đắm trong biên đạo điệu múa cho Lý Nguyên, cho dù không nhảy múa nàng cũng nghiên cứu các loại mỹ thực cho Lý Nguyên, hoặc tự học nhạc khí. Thật sự có thể nói không quan tâm đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ vì chăm sóc cho công tử nhà mình.
Do đó nàng căn bản không biết chuyện Đế Tuấn và Thái Nhất sống lại.
Lúc này bỗng nhìn thấy hai người đã chết đứng trước mặt mình, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đế Tuấn nhìn Hằng Nga rồi lên tiếng: “Không ngờ đã lâu như vậy mà ngươi vẫn ở trong Quảng Hàn cung.”
Hằng Nga không thích giọng điệu của Đế Tuấn khi nói chuyện với nàng.
Cao cao tại thượng giống như coi nàng là người hầu của mình vậy.
Nhưng mà tính cách nàng lạnh lùng cho nên không nói gì nhiều.
Nàng nhìn hộp âm nhạc trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Hộp âm nhạc này không phải là đồ của các ngươi, tốt nhất các ngươi bên trả về chỗ cũ. Còn nữa, Thái Dương Tinh là thuộc địa riêng của công tử nhà ta, người ngoài không được mời không hoan nghênh đến nơi này. Cho nên tốt nhất các ngươi nên rời khỏi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận