Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1453 - Huynh đệ, nằm thôi cũng thắng! (2)

Nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy khách điếm này, Vu Tiểu Ngư mới hiểu được bản thân đâu phải là phú hào? Nhiều nhất, chỉ có thể tính là mới thoát nghèo, miễn cưỡng giải quyết ấm no mà thôi.
Khách điếm này do ai xây vậy?
Tại sao lại lợi hại đến thế?
Nghĩ đến Đát Kỷ ở trong khách điếm này, trong lòng Vu Tiểu Ngư khẽ động, lập tức có suy đoán đáng tin cậy.
Chẳng lẽ khách điếm này là Đát Kỷ xây?
Là tổ ấm mà nàng dựng lên sao?
Dù sao thì ta dùng mấy năm mới thu hoạch gần mười món Hỗn độn linh bảo, Hỗn độn chí bảo, cùng vô số bảo vật khác.
Đát Kỷ này cũng có hệ thống, lại sống ở Hồng Hoang không biết bao nhiêu năm, tích góp được phần gia nghiệp này cũng không phải không có khả năng.
Càng nghĩ, Vu Tiểu Ngư càng cảm thấy bản thân đã đoán được lai lịch của khách điếm này.
Điều này khiến hắn không khỏi phấn khích.
Bởi vì, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì khách điếm này sắp biến thành sản nghiệp của hắn rồi!
Hắn sửa sang lại cổ áo, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, Vu Tiểu Ngư đẹp trai ngời ngời bước vào khách điếm.
Rất nhanh, hắn lập tức nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc ở trong khách điếm.
Vu Tiểu Ngư hơi bất ngờ, hắn không ngờ trong khách điếm này ngoại trừ Đát Kỷ thì Nữ hoàng Tiên Đường và Lý Nguyên đệ nhất bảng Tuấn Nhan cũng ở nơi này. Hai người có hệ thống là Nữ hoàng Tiên Đường và Đát Kỷ lại quen biết nhau sao?
Các nàng còn cùng kim ốc tàng “Kiều”?
Vu Tiểu Ngư không khỏi có chút ngưỡng mộ nhìn Lý Nguyên.
Huynh đệ, nằm thôi cũng thắng!
Đẹp trai, quả nhiên là được ngưỡng mộ!
Hắn coi Lý Nguyên là mặt trắng nhỏ được Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử bao nuôi.
Dù sao thì thực lực của Lý Nguyên cũng yếu, có dáng vẻ đẹp trai, lại xuất hiện ở nơi này, không phải là mặt trắng nhỏ thì là gì?
“Vu Tiểu Ngư, cuối cùng ngươi cũng lộ diện. Không ngờ người thật trông còn xấu hơn bức ảnh trên bảng Tuấn Nhan nữa!”
Đương nhiên Đát Kỷ cũng nhìn thấy Vu Tiểu Ngư, ánh mắt nàng không khỏi lộ ra giận dữ.
Vậy mà lại động tay động chân lên linh bảo, muốn tính kế ta, hôm nay phải đánh ngươi xì phân mới được!
Vu Tiểu Ngư đột nhiên nghe thấy Đát Kỷ gọi tên của hắn, có dáng vẻ sớm đã nhận ra giọng nói của hắn, biểu cảm không khỏi có chút tình.
Hắn không hiểu sao giọng điệu của Đát Kỷ lại thân thuộc với hắn như vậy?
Cho dù tên và hình ảnh của hắn xuất hiện trên bảng Tuấn Nhan thì đây cũng là lần đầu tiên Đát Kỷ gặp hắn, không nên có phản ứng này mới phải?
Dường như biết rõ quan hệ giữa hắn và tấm bia đá Thiên Cơ vậy.
Nhưng sao có thể?
Từ sau khi xuyên không đến Hồng Hoang, ta chưa từng rời khỏi Thiên Cơ sơn một bước, càng không kể chuyện của tấm bia đá Thiên Cơ với bất kỳ ai.
Tuy Hồng Quân biết nhưng đã bị ta phong ấn, không thể truyền tin ra ngoài, thì sao Đát Kỷ có thể biết được?
Rốt cuộc có vấn đề ở đâu?
Hơn nữa, nghe giọng điệu của Đát Kỷ, dường như đối phương đã sớm biết ta sắp đến nơi này, điều này càng kỳ lạ hơn.
Ta muốn đến Trường An là mới suy nghĩ đến, sao Đát Kỷ có thể đoán ra được?
Kỳ lạ!
Mọi thứ quá kỳ lạ.
Rốt cuộc đối phương sở hữu hệ thống gì?
Vu Tiểu Ngư đã đổ lỗi tất cả lên hệ thống của Đát Kỷ và Vu Tiểu Ngư.
Cho rằng Đát Kỷ mượn hệ thống mới biết được thông tin của hắn.
Chỉ là không biết nàng còn biết bao nhiêu thông tin về ta?
Trong lòng Vu Tiểu Ngư hiện lên vô số ý niệm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn thong dong hỏi Đát Kỷ: “Sao ngươi biết ta là ai, sao biết ta muốn đến nơi này?”
Đát Kỷ hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, đừng cho rằng ngươi trốn trong tối thì không ai biết ngươi, chuyện ngươi đẩy ra một loạt bảng đơn thật ra bọn ta đã sớm biết hết. Thế giới này phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều.”
Vậy mà nàng lại thật sự biết bảng Thiên Cơ là do ta đẩy ra!
Trong lòng Vu Tiểu Ngư ngày càng tò mò năng lực hệ thống của Đát Kỷ.
Chỉ là, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Vốn không xuất hiện bất kỳ hoảng loạn nào.
Tu vi Thiên Đạo chí cao, chính là tự tin của hắn.
Thấy Đát Kỷ nói chuyện không khách sáo, còn nói hắn xấu, trong lòng Vu Tiểu Ngư rất buồn bực.
Ông đây hoàn toàn không xấu có hiểu không?
Vốn trước đó hắn có nghĩ sau khi tiếp xúc với Đát Kỷ, từ từ dùng mị lực của hắn đến chinh phục nữ tử này, từ đó kiếm được người lẫn của.
Nhưng nếu Đát Kỷ đã không khách sáo thì hắn sẽ không chiều đối phương nữa.
Vu Tiểu Ngư hắn không phải là người lấy lòng!
Vu Tiểu Ngư dùng giọng điệu có chút châm chọc, nói với Đát Kỷ: “Ngươi không cần ra vẻ thần bí, chẳng phải là dựa vào hệ thống mới biết được thông tin của ta sao? Đừng nghĩ là ta không biết.”
Đát Kỷ cười giễu nói: “Quả thật ta có hệ thống, nhưng ta biết sự tồn tại của ngươi không phải là dựa vào hệ thống.”
Vu Tiểu Ngư hơi ngây ra: “Không dựa vào hệ thống, vậy thì dựa vào cái gì?”
Còn nữa, tại sao người này nghe thấy ta nói ra hai chữ “hệ thống”, lại không chút kinh hoảng chứ?
Tại sao nàng lại không chút lo lắng bí mật của mình bị lộ vậy?
Vu Tiểu Ngư luôn cảm thấy, sau khi tiến vào khách điếm này thì tràn ngập cảm giác cổ quái không nói nên lời.
Đát Kỷ không trả lời câu hỏi của Vu Tiểu Ngư, mà hỏi ngược lại: “Ngươi trả lời ta trước, tại sao ngươi lại bố trí cấm chế trên thủ trượng sinh mệnh và la bàn vận mệnh? Ta cần ngươi cho ta một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này.”
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử thì có vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đát Kỷ và Vu Tiểu Ngư, mặc cho Đát Kỷ xử trí việc này, vốn không có dự định xen vào.
Kinh ngạc trên mặt Vu Tiểu Ngư càng lớn, hắn bất ngờ nhìn Đát Kỷ, nói: “Sao ngươi biết ta bố trí cấm chế trên thủ trượng sinh mệnh và la bàn vận mệnh?”
“Với tu vi của ngươi, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở mới đúng.”
Đát Kỷ khinh thường nhìn Vu Tiểu Ngư, nói: “Ếch ngồi đáy giếng, thực lực của ta đâu phải ngươi có thể đo lường?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận