Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2113 - Đây là bệnh, phải trị! (2)

Nàng nghĩ không ra, lấy khí chất và tướng mạo của đại sư phụ, nếu như nàng thực sự thích người kia, ai có thể cự tuyệt được?
Chẳng lẽ, Lý Nguyên đó, thực sự mắt mù?
Nếu không, làm sao có thể không thích người xinh đẹp như đại sư phụ?
Lâm Đại Ngọc rối rắm nói: “Trên đời này sao có thể có người không thích đại sư phụ chứ.”
Nàng chú ý tới ánh mắt muốn giết người của Tiểu Thanh, liền bỏ thêm một câu: “Ặc, còn có tiểu sư phụ.”
Bạch Tố Trinh nói: “Lý công tử quá ưu tú, rất nhiều người cao quý, đẹp hơn ta và Tiểu Thanh nhiều đều thích Lý công tử, bọn ta so với những người khác, thực ra cũng rất bình thường.”
Lâm Đại Ngọc lắc đầu: “Trên đời này sao còn có người cao quý xinh đẹp hơn hai vị sư phụ?”
Nếu như, Bạch Tố Trinh đều được gọi là bình thường, vậy trên đời này sẽ không có người bình thường nữa.
Bạch Tố Trinh cười nói: “Sao không có? Nữ Oa nương nương, Hậu Thổ nương nương, nữ hoàng bệ hạ, Đát Kỷ Thánh Nhân, đều xinh đẹp hơn bọn ta nhiều.”
Lâm Đại Ngọc cạn lời nói: “Ngất, những người này đều là Thánh Nhân chí cao vô thượng, người thường như chúng ta tự nhiên không thể so với Thánh Nhân. Chẳng qua, Thánh Nhân nhất định sẽ không động tình với Lý công tử kia, cho nên, người xinh đẹp hơn cũng thích Lý công tử sư phụ nói không thành lập.”
Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh liếc nhau, trên mặt tức khắc có vẻ bất đắc dĩ.
Tiểu Thanh nhìn đệ tử, lên tiếng yếu ớt nói: “Thực ra, ngươi sai rồi, Thánh Nhân cũng thích Lý công tử.”
Lâm Đại Ngọc vẻ mặt kỳ quái nhìn tiểu sư phụ, nói: “Tiểu sư phụ, rốt cuộc là ta tẩu hỏa nhập ma, hay là ngươi tẩu hỏa nhập ma, sao ngươi lại nói mê sảng thế? Mấy vị Thánh Nhân nương nương chí cao vô thượng, duy ngã độc tôn, làm sao có thể có nam nhân lọt vào pháp nhãn của các nàng?”
Thánh Nhân thích Lý công tử, chuyện này sao có thể!
Lâm Đại Ngọc tuyệt đối không tin.
Tiểu Thanh thờ ơ nói: “Ta không có nói mê sảng, mà là sự thật, ngươi không tin thì thôi.”
Dù sao cũng là chuyện của Thánh Nhân, nói một câu không sao, nàng ngược lại không dễ kể nhiều với Lâm Đại Ngọc.
Lâm Đại Ngọc thấy vẻ mặt nghiêm túc của tiểu sư phụ, trong lòng như là bị vuốt mèo cào.
Rõ ràng là một chuyện không hợp lẽ thường, không hề có logic, vì sao sư phụ lại có thể nói nghiêm túc như vậy?
Nàng sẽ không cho rằng ta thực sự sẽ tin lời bậy bạ của nàng chứ?
Ta chỉ là tẩu hỏa nhập ma mà thôi, lại không phải bị ngốc.
Lâm Đại Ngọc lại nhìn Bạch Tố Trinh.
Nàng muốn thông qua nét mặt của đại sư phụ, phát hiện một chút sơ hở.
Nhưng mà, Bạch Tố Trinh không biểu hiện ra cái gì khác thường, không có muốn cười, không có bất đắc dĩ, trên khuôn mặt hoa lệ chỉ là ôn nhu bình tĩnh, dường như không cảm thấy chuyện tiểu sư phụ nói có bao nhiêu hoang đường lạ lùng.
Chuyện này bỗng làm Lâm Đại Ngọc càng thêm khó hiểu.
Tiểu Thanh thích nói đùa, nói lời không đáng tin cậy, nói mấy lời bậy bạ không não, Lâm Đại Ngọc miễn cưỡng vẫn có thể hiểu.
Nhưng vì sao đại sư phụ không tiến hành phản bác?
Lấy tính cách trầm ổn của đại sư phụ, khi nghe thấy tiểu sư phụ ‘thêu dệt’ Thánh Nhân, sẽ phải ngay lúc đầu tiên liền tiến hành ngăn cấm mới đúng?
Thật là quỷ dị.
Lâm Đại Ngọc suy nghĩ, bất chợt ánh mắt sáng lên.
Nàng bỗng nghĩ tới một sơ hở trong lời nói của tiểu sư phụ.
Nàng tức khắc vẻ mặt đắc ý hỏi tiểu sư phụ: “Chuyện riêng của Thánh Nhân, sao tiểu sư phụ có thể biết? Ngươi đừng nói ngươi còn quen biết Thánh Nhân.”
Tiểu Thanh hờ hững nói: “Bọn ta đúng là quen biết Thánh Nhân, hơn nữa còn là quen biết mấy Thánh Nhân cơ.”
“Thật hay giả?”
Lâm Đại Ngọc trợn lớn hai mắt, vẻ mặt hoài nghi.
Dù sao, đây chính là Thánh Nhân, thần long thấy đầu không thấy đuôi, người thường sao có thể quen biết?
Không nhìn ra hai vị sư phụ lợi hại như vậy!
Tiểu Thanh nhìn Lâm Đại Ngọc, ung dung nói: “Đã quên nói cho ngươi một chuyện, đại sư phụ của ngươi, thực ra là đệ tử thân truyền của Nữ Oa nương nương.”
Xoạch!
Lâm Đại Ngọc kinh ngạc đến mức cằm trực tiếp rơi trên xe ngựa.
Nàng ngây ngốc nhìn đại sư phụ, trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin được.
Nàng luôn cho rằng, Bạch Tố Trinh là một tán tu.
Không nghĩ tới, bối cảnh của đại sư phụ lại cứng như vậy!
“Đại sư phụ, đây là thật hả? Ngươi thật sự là đệ tử của Thánh Nhân?”
Lâm Đại Ngọc khép lại cằm, vội hỏi Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh gật đầu nói: “Ta đúng là đệ tử của Nữ Oa nương nương.”
Chỉ tiếc, người sư phụ này, thích làm chưởng quỹ phủi tay, sau khi cho mấy quyển công pháp, thì mặc kệ không quan tâm nữa!
Đương nhiên, lời này Bạch Tố Trinh không dám nói ra.
Nếu không bị sư phụ nghe thấy thì toi!
Nghe câu trả lời khẳng định ccura đại sư phụ, Lâm Đại Ngọc kinh ngạc trực tiếp từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Nàng khó tin hỏi Bạch Tố Trinh: “Nếu đại sư phụ đệ tử của Thánh Nhân, vậy trước đó sao ta chưa từng nghe ngươi nói?”
Bạch Tố Trinh nhún vai, bình tĩnh nói: “Ta cũng không tiện gặp người là nói ta đệ tử của Thánh Nhân? Nếu không, người khác còn cho rằng ta mượn danh tiếng Thánh Nhân giả danh lừa bịp đó.”
Tuy rằng, lời Bạch Tố Trinh nói hợp tình hợp lý, song, Lâm Đại Ngọc vẫn chỉ cảm thấy đại sư phụ quá khiêm tốn rồi!
Sư phụ mình lợi hại hơn người như vậy, thế mà trước giờ đều chưa từng lấy ra khoe khoang.
Nếu là bình thường người, chỉ sợ sớm đã để thiên hạ đều biết.
Nhưng mà, sư phụ của sư phụ là Nữ Oa nương nương, vậy ta chẳng phải là đồ tôn của Nữ Oa nương nương rồi?
Hì hì, không nghĩ tới, ta cũng là môn đồ của Thánh Nhân!
Lâm Đại Ngọc có chút đắc ý.
“Phải rồi.”
Lâm Đại Ngọc bèn nghĩ tới một việc, nàng nhìn Tiểu Thanh hỏi: “Tiểu sư phụ không phải nói quen biết Thánh Nhân hả? Còn quen biết những Thánh Nhân kia?”
Tiểu Thanh bẻ ngón tay nói ra: “Hậu Thổ nương nương, nữ hoàng bệ hạ, Đát Kỷ Thánh Nhân, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đều biết.”
Lâm Đại Ngọc tặc lưỡi nói: “Thật hay giả? Thế mà mấy vị Thánh Nhân đều biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận