Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 214 - Lý tiền bối thần bí, có thể làm vật cưỡi cho hắn đã là tốt rồi!

Rất nhanh, hắn lập tức nhìn thấy Lý Nguyên, Dương Mi đạo nhân và Thất tiên nữ Trương Ngọc Yên đang ngồi uống trà.
Không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Đại ca, chính là tiểu tử này ức hiếp ta, ngươi mau báo thù cho ta đi.”
Trương Ngọc Yên vẫn còn kinh ngạc chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn bị tát.
Nàng đột nhiên nghe thấy Dương Mi đạo nhân mở miệng nói: “Có hai con trâu ngu ngốc muốn đến chịu chết.”
Vẻ mặt Trương Ngọc Yên nghi hoặc, không rõ ý tứ của Dương Mi đạo nhân.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được bầu trời tối sầm lại, ngay sau đó hai luồng khí tức khủng bố từ trên trời truyền đến.
Trương Ngọc Yên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, gió yêu phơ phất, hai tinh quái có sắc mặt dữ tợn, khí thế hung hăng cưỡi mây đen cuồng bạo đáp xuống trong viện.
Vừa nhìn đã biết người đến không có ý tốt.
Đặc biệt, nàng chú ý tới một tinh quái mặc giáp đen, tay cầm côn sắt, thân cao mười trượng, vậy mà lại tản ra uy áp pháp tắc đặc thù của Đại La Kim Tiên, trong lòng căng thẳng, sắc mặt không khỏi sợ tới mức trắng bệch mấy phần.
Đại La Kim Tiên đã là đại năng tuyệt thế vượt ra khỏi dòng sông thời gian và dòng sông không gian… mỗi một người đều có thể khai tông lập phái, xưng bá một phương.
Tồn tại khủng bố như thế hùng hổ tìm tới cửa chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao? Phải làm sao đây, Trương Ngọc Yên lập tức bối rối, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn ra, hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hay là chạy nhanh chút! Nàng vội vàng bắt lấy bàn tay của Lý Nguyên chuẩn bị chạy trốn, nhưng lúc này nàng lại phát hiện Lý Nguyên không chút hoang mang ngồi thưởng trà, dường như hoàn toàn không phát hiện hai tinh quái hùng hổ trong viện.
Còn có… lão già điên điên khùng khùng cũng có vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoảng hốt.
Lẽ nào bọn họ không phát hiện hai tinh quái đến không có ý tốt sao? Ngay lúc Trương Ngọc Yên nóng lòng như lửa đốt, Lý Nguyên đột nhiên vỗ mu bàn tay nàng, mỉm cười nói: “Không cần sợ, không sao đâu.”
Nhìn thấy nụ cười của Lý Nguyên, không biết tại sao, tâm trạng hoảng loạn của Trương Ngọc Yên đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Bỏ đi, nếu có thể chết cùng với hắn, không có gì sợ hãi cả.
Khuê Ngưu sát khí đằng đằng nhìn theo hướng ngón tay của đệ đệ.
Sau khi hắn nhìn thấy Lý Nguyên.
Biểu cảm không khỏi cứng đờ.
Dường như không thể tin được mà chớp mắt.
Không sai, đây là Lý Nguyên.
Tạch! Cằm của Khuê Ngưu lập tức rơi xuống đất.
Sát khí cả người đột nhiên thu liễm, sắc mặt “soạt” một cái, trở nên trắng bệch.
Cơ thể khôi ngô giống như đột nhiên bị lạnh, không khống chế được mà run rẩy.
U là trời! Người Hắc Ngưu bảo ta trả thù là Lý tiền bối sao.
Hắc Ngưu là muốn hại chết ta! Hắc Ngưu thấy đại ca đột nhiên ngẩn người, không khỏi thúc giục nói: “Đại ca còn ngây ra làm gì, mau đánh hắn xì phân đi!”
Biểu cảm hắn nhìn Lý Nguyên tàn nhẫn, cười giễu nói: “Hì hì, tiểu tử, có Khuê Ngưu đại ca ta ở đây, hôm nay ngươi xì phân chắc rồi…”
Nghe thấy lời nói của Hắc Ngưu, Khuê Ngưu giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Bịch!”
Hắn đánh một quyền vào miệng của Hắc Ngưu, lập tức đánh Hắc Ngưu đang cười giễu Lý Nguyên đến ngây ra.
“Đại ca, sao ngươi lại đánh ta?”
Hắc Ngưu che miệng bị thương của mình lại, vẻ mặt ấm ức.
“Bịch bịch bịch…”
Nhưng nghênh đón hắn lại là một trận quyền đấm cước đá của Khuê Ngưu: “Đại gia ngươi, đánh chính là... cái đồ không có mắt ngươi…”
“y dô, đau chết ta rồi, đại gia ta không phải là đại gia ngươi sao?”
Hắc Ngưu đón mấy quyền đã bị đánh ngã xuống đất, vừa ôm đầu chật vật lăn lộn, vừa đau đớn kêu to không thôi.
Không phải đã nói đến báo thù cho ta sao? Sao đánh ngược lại ta vậy? Hắc Ngưu sắp chạy bại rồi.
“Bịch bịch bịch…”
Khuê Ngưu tiếp tục đấm đá, Hỗn Thiết côn trên tay nện trên người Hắc Ngưu giống như mưa rơi, chỉ mấy cái đã đánh cho Hắc Ngưu bong tróc da thịt, máu tươi tung tóe.
Vừa đánh, hắn còn chửi bới đệ đệ ruột không thôi.
“Con trâu thối ngươi lại dám đắc tội với Lý tiền bối, bịch bịch bịch… Lý tiền bối có thể dạy ngươi một trận là phúc phận tu luyện tám trăm đời của ngươi, ngươi còn dám đến báo thù, bịch bịch bịch... Hôm nay ta muốn đánh ngươi xì phân, tránh cho đồ cẩu ngươi không nhớ đau, bịch bịch bịch…”
“y dô, ta sắp bị đánh xì phân rồi, Lý tiền bối gì chứ, cái gì, hắn là Lý tiền bối, không thể nào?”
Hắc Ngưu vừa đau đớn không thôi, vừa khiếp sợ khó hiểu.
Hắn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, Lý tiền bối mà Khuê Ngưu nói đến trước đó lại là Lý Nguyên.
Hu hu hu, sao lại trùng hợp như vậy? Lý tiền bối không phải nên ngồi trên Cửu Thiên, khí phách lộ ra ngoài, hình tượng lão gia gia uy áp chư thiên sao?
Lý Nguyên này quá trẻ rồi, tu vi quá thấp rồi: “Hu hu hu, đại ca đừng đánh nữa, ta đã bị đánh xì phân rồi!”
“Đánh xì thì đánh tiếp, hôm nay ông đây phải đánh chết cái thứ không mọc mắt ngươi, Lý tiền bối mà ngươi cũng dám đắc tội…”
Khuê Ngưu thật sự sắp tức chết rồi.
Vậy mà lại tìm ta đến dạy dỗ Lý tiền bối, đây chẳng phải là hại ta sao? Lão tử còn muốn sống thêm mấy năm, cưới vợ, nạp mấy tiểu thiếp đó.
“Đánh chết tên ngưu tạp chủng ngươi.”
“Đau quá!”
Ngọc Yên vốn đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết, nàng nhìn cảnh tượng bất thình lình này, vô cùng ma huyễn, cả người đều choáng váng.
Biểu cảm trên mặt mờ mịt.
Ta là ai? Không phải hai yêu quái đến từ nơi nào đến báo thù sao? Tại sao bọn họ lại đột nhiên đánh nhau, còn nữa, Lý tiền bối bọn họ đang nói đến là Lý Nguyên sao? Nhưng Lý Nguyên còn trẻ như vậy, sao lại là tiền bối? Còn có thể khiến cho một yêu quái Đại La Kim Tiên sợ hãi như vậy. Trương Ngọc Yên lập tức cảm thấy đầu óc mình sắp không đủ dùng.
Hai ngày này trải qua còn ly kỳ và khó tưởng tượng hơn tất cả những chuyện mà nàng gặp phải ở nửa đời trước.
Nàng có cảm giác như một giấc mơ không chân thật.
Lý Nguyên và Dương Mi đạo nhân từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận