Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 756 - Nhao nhao gọi cha. (2)

“Cái gương Càn Khôn kính này là ta cướp được từ lì xì của Đại Ma Vương, những người nghi ngờ kia, bây giờ có thể câm miệng được chưa?”
Lão tử sờ tay ngươi: “Ngươi có thể bắt đầu ăn rồi.”
Một giọng nói dễ nghe của một nữ tử vang lên trong video.
Mọi người trong nhóm thảo luận Tây Du nhìn thấy video này, vừa khiếp sợ, vừa ngạc nhiên.
Khiếp sợ không ngờ thật sự có người chiếm được Tiên thiên linh bảo.
Ngạc nhiên là đối phương lại có thể đăng video lên, đây là như nào vậy?
Vô số người @ “Cáo tu hành ngàn năm”, hỏi nàng quay chụp video thế nào?”
Cáo tu hành ngàn năm: “Vô cùng đơn giản, sau khi điện thoại di động nâng cấp, trên màn hình không phải có thêm biểu tượng chụp ảnh sao? Sau khi nhấp vào biểu tượng đó, có thể tiến hành chụp ảnh và quay video rồi.”
“Thì ra, cái biểu tượng kia dùng để quay video, ta lập tức đi thử nghiệm một chút.”
“Chức năng của điện thoại càng ngày càng cường đại. Đại Ma vương trâu bò.”
“Hu hu hu, không nghĩ tới trong lì xì vậy mà thật sự có Tiên thiên linh bảo, vì sao ta phản ứng chậm như vậy, không cướp được.”
“Hu hu hu, bỏ lỡ một trăm triệu đó!”
“cha Đại Ma Vương có thể phát thêm một bao lì xì nữa không?”
“Đại ma vương gia gia, cầu ngài phát thêm một bao lì xì đi!”
“@”Lão tử sờ tay ngươi”, đừng giả câm, vừa rồi không phải nhảy rất vui sao?”
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ cầu xin Lý Nguyên lại phát một cái bao lì xì ra, không ít người nhao nhao @ “Lão tử sờ tay ngươi”, để cho hắn thực hiện lời hứa ăn tường.
Thiên Cung, Tây Thiên Môn.
Tây Phương Quảng Mục Thiên Vương Ma Lễ Thọ nhìn thấy vô số thông báo @, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Hắn chính là vị tên là “Lão tử sờ tay ngươi” bị bức ép kia.
Hắn gửi tin nhắn đó, vốn là vì giả bộ, tạo cảm giác tồn tại một chút mà thôi, không nghĩ tới đảo mắt đã bị vả mặt.
Ba mươi cân tường, hắn chắc chắn sẽ không ăn. Không có khẩu vị nặng như vậy.
May mắn duy nhất đó là, hắn lấy tên mạng, không cần sợ người khác biết thân phận thực sự của hắn.
Nhiều nhất là bị người khác cười nhạo trên mạng một chút là ổn rồi.
Ngay khi Ma Lễ Thọ âm thầm may mắn, đột nhiên, hắn hoảng sợ mở to hai mắt.
Chỉ thấy trong đám, một kẻ tên là “Thiên Binh Giáp” gửi một tin nhắn.
Thiên Binh Giáp: “Ta muốn tiết lộ, ta biết thân phận thật sự của “Lão Tử sờ tay ngươi” hắn chính là Ma Lễ Thọ trấn thủ Tây Thiên Môn.”
Cùng với tin tức của Thiên Binh Giáp, ngay lập tức kích mở ngàn tầng sóng.
Vô số người gửi tin, muốn Ma Lễ Thọ thực hiện lời hứa, phát sóng trực tiếp ăn tường.
“Đệt, tên Thiên Binh Giáp này sao lại biết ta?”
Ma Lễ Thọ thấy thân phận của mình bị bại lộ, tỏ ra quẫn bách.
“Thì ra “Lão tử sờ tay ngươi” thật sự là Thiên Vương ngươi!”
Một vị thiên binh bên cạnh cầm di động, nhìn Ma Lễ Thọ cảm khái nói.
“Thiên Vương, hiện tại mọi người đều biết thân phận của ngươi, ngươi còn không ăn tường ư?”
Một vị Thiên Binh khác tò mò hỏi.
Trên mặt tựa hồ còn lộ ra vẻ chờ mong. Ma Lễ Thọ: “....”
Hắn cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác.
Đến tột cùng là ai lộ tin tức của lão tử ra ngoài? Mẹ nó cả nhà ngươi!
Nam Thiên Môn.
“Ha ha ha........”
Ma Lễ Thanh cùng thủ hạ Bàng Lưu Tuân Tất, Đặng Tân Trương Đào, tám viên đại tướng vẻ mặt đắc ý cười to không ngừng.
“Hắc hắc, cũng không biết Tứ gia giờ phút này có biểu tình gì?”
“Khẳng định vô cùng sảng khoái.”
“Sao Thiên Vương lại đem thân phận Tứ gia tiết lộ ra ngoài chứ?”
“Hắc hắc, huynh đệ ấy mà, chính là để mang đi hố!”
Bàng Lưu Tuân Tất, Đặng Tân Trương Đào nghe vậy, liền gật gật đầu dường như nghĩ gì đó thú vị. Bọn họ có vẻ như học được cái gì đó rồi.
Vì vậy, mọi người nhanh chóng ở trên điện thoại di động gửi đi một tin : “@Lão tử sờ tay ngươi, vừa rồi kẻ phơi bày thân phận của ngươi chính là đại ca ngươi Ma Lễ Thanh.”
“Phụt!”
Ma Lễ Thanh nhìn thấy tin tức mọi người gửi đi, nụ cười trên mặt lập tức đọng lại, trực tiếp phun ra một ngụm máu già.
Một đám bạn xấu, các ngươi sao lại lừa ta?
Ma Lễ Thọ tức giận oa oa kêu to: “Đậu má đại gia, thì ra là lão âm tỉ ngươi đâm sau lưng ta. Đại gia ta không phải là đại gia ngươi sao?” Ma Lễ Thanh nói thầm....
Theo sự quen thuộc của mọi người đối với chức năng chụp ảnh và bao lì xì, chốc lát, trong nhóm thường thường có người phát bao lì xì, hoặc gửi hình ảnh, video.
Chỉ có điều, những người này phát bao lì xì, phần lớn là một ít vật phẩm bình thường. Căn bản không thể so sánh với lì xì Lý Nguyên phát.
Ngay lúc Lý Nguyên nghịch điện thoại, Lý Nhị vẻ mặt tươi cười đi vào khách điếm.
“Tỷ phu, chức năng thăng cấp lần này của huynh thật sự rất thú vị.”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Lý Nhị, thản nhiên nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
“Hắc hắc, quả nhiên chuyện gì cũng không gạt được tỷ phu.” Lý Nhị xoa xoa tay, lấy lòng cười nói: “Chuyện chứng sợ độ cao, bất luận thế nào tỷ phu cũng phải giúp ta, giúp Lê dân bách tính Đại Đường nha.”
Lý Nguyên nhìn điện thoại di động, thờ ơ nói: “Đem viên khí huyết quả kia, dùng nước hòa ra, sau đó đổ vào trong một cái hồ nước sạch sẽ, để những binh sĩ có chứng sợ độ cao kia uống một ngụm nước hồ là được rồi.”
Khí huyết quả, khí huyết quả gì?
Lý Nhị vẻ mặt nghi hoặc. Lý Nguyên bất đắc dĩ nhìn Lý Nhị một cái: “Chính là bao lì xì cậu vừa cướp được.”
“À, thì ra nó gọi là khí huyết quả.”
Lý Nhị giật mình lấy điện thoại di động ra, nhấn vào ví tiền cá nhân, đổi quả hắn vừa cướp được ra.
Lúc nãy trên đường tới đây, hắn cướp được một bao lì xì hoa quả, chỉ là hắn không phải người tu đạo, không biết quả này có lợi ích gì, liền không để ý tới.
Lý Nhị nhìn viên trứng bồ câu to nhỏ trên tay, nhìn có chút giống quả mận đỏ, kinh ngạc nói: “Một quả nhỏ như vậy, có thể giúp mấy chục vạn binh lính Đại Đường không sinh ra chứng sợ độ cao nữa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận