Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 495 - Hay là lão ca quỳ xuống cho ngươi!

Lý Nguyên chờ Văn Trọng ngồi xuống xong, vừa tiếp tục điêu khắc khúc gỗ trong tay, vừa mở miệng nói: “Ngươi muốn ta ra tay giúp ngươi đối phó Tây Kỳ, ta chỉ có thể nói, ngươi đi một chuyến tay không rồi.”
Văn Trọng thấy Lý Nguyên từ chối, không khỏi vội la lên: “Lý tiểu hữu, Lý gia gia, giao tình chúng ta lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta bị Tây Kỳ đánh bại, đầu một nơi thân một nẻo sao?”
Nghe thấy Văn Trọng gấp đến độ lại gọi Lý Nguyên là gia gia, Hoàng Anh liều mạng cắn môi, mới không phun ra ngoài.
Nàng hoàn toàn không ngờ, Văn thái sư quyền cao chức trọng lại không để ý thân phận như thế.
Lý Nguyên lợi hại như vậy sao? Thế mà cần chính Văn thái sư cầu xin sự trợ giúp của hắn như thế? Hoàng Anh không rõ ràng chút nào về thực lực của Lý Nguyên.
Thông qua việc chung sống trong khoảng thời gian, nàng chỉ biết Lý Nguyên tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, không chỗ nào không tinh.
Chẳng qua, nếu Văn thái sư đã tới cầu xin hắn, chứng tỏ thực lực của Lý Nguyên khẳng định vô cùng lợi hại.
Hoàng Anh lập tức cảm thấy tự hào vì thế, trong lòng càng sùng bái Lý Nguyên.
Lý Nguyên không để ý tới Văn Trọng cầu xin, hắn thản nhiên nói: “Nếu như giang sơn Thành Thang là của ngươi, với giao tình của chúng ta, giúp ngươi một chút cũng không có gì, chẳng qua, Trụ Vương…”
Lý Nguyên lắc đầu: “Ta không thích!”
Văn Trọng thấy Lý Nguyên bởi vì Trụ Vương nên mới không muốn ra tay, trong lòng càng bất đắc dĩ.
Haizz, Đại vương, vì sao ngươi lại ngu ngốc như thế chứ! Hắn tiếp tục cầu xin Lý Nguyên: “Lý tiểu hữu, nể giao tình nhiều năm của chúng ta, ngươi giúp ta một lần, giúp một lần, nếu không lão ca quỳ xuống cho ngươi.”
Vừa nói, hắn thật sự chuẩn bị đứng dậy, quỳ xuống với Lý Nguyên.
Chỉ cần có thể khiến Lý Nguyên ra tay, chỉ cần có thể giữ được giang sơn Thành Thang, không phụ sự ủy thác của hai tiên vương, để hắn quỳ xuống cũng không sao. Nhưng sau khi hắn đứng dậy, đang chuẩn bị quỳ xuống thì lại phát hiện dù dùng sức ra sao, hai chân của mình vẫn không thể gập xuống.
Văn Trọng bất đắc dĩ nhìn Lý Nguyên, rõ ràng hắn hiểu được, đây nhất định là do Lý Nguyên làm.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cho dù ngươi thật sự quỳ xuống với ta, ta vẫn không thay đổi chủ ý.”
Trên mặt Văn Trọng tràn đầy tuyệt vọng.
Lý Nguyên nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Văn Trọng, không khỏi dừng đao khắc trong tay, nói: “Như vậy đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.”
Trong mắt Văn Trọng lại đột nhiên dấy lên một chút hy vọng.
Lý Nguyên không chút hoang mang nói: “Nếu ngươi bằng lòng làm thiên tử ra lệnh chư hầu, thay thế Trụ Vương, ta ra tay giúp ngươi bình định phản loạn Tây Kỳ.”
Đương nhiên hắn sẽ không ra tay vì giang sơn của Trụ Vương.
Chẳng qua nếu như đây là giang sơn của Văn Trọng, hắn không ngần ngại giúp Văn Trọng một lần.
Hơn nữa, Văn Trọng cũng có thực lực làm Tào Tháo, chỉ cần hắn bằng lòng.
Văn Trọng nghe vậy, bị dọa sợ đến mức trực tiếp lui về phía sau mấy bước. Không chút suy nghĩ, hắn chỉ lắc đầu cự tuyệt nói: “Sao ta có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo làm thiên tử ra lệnh chư hầu được, làm vậy không làm thất vọng phó thác của hai tiên đế sao.”
Giọng điệu thấp thỏm lo âu không nói ra lời.
Lý Nguyên thở dài, ngu trung như thế, hết thuốc chữa rồi.
“Đã như vậy.”
Lý Nguyên nhún vai: “Vậy thì có lòng thương mà không giúp được gì.”
Nói xong, hắn tiếp tục điêu khắc khúc gỗ trong tay.
Văn Trọng không cầu xin Lý Nguyên nữa, hắn sợ Lý Nguyên nói ra lời đại nghịch bất đạo gì đó.
Văn Trọng rời khỏi phủ đệ, chỉ cảm thấy tiền đồ xa vời.
Không thể mời được Lý Nguyên, ứng phó với khốn cảnh Tây Kỳ như thế nào đây? Suy nghĩ một lúc, hắn xoay người đi về phía Hoàng cung.
Nếu như Trụ Vương có thể phát chiếu nhận tội, tạ lỗi với người trong thiên hạ, chứng minh quyết tâm hối cải thay đổi bản thân, nói không chừng có thể thay đổi ảnh hưởng của Lý Nguyên và Ðát Kỷ đối với Trụ Vương, cũng có thể khiến phản loạn Tây Kỳ không kiếm cớ làm phản.
Văn Trọng không cần người khác thông báo là có thể tự do ra vào Hoàng cung.
Hắn đi tới Trích Tinh lâu, vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh Trụ Vương lả lướt hưởng lạc, còn có tiếng cầu xin hoảng sợ của mấy nữ tử.
Sắc mặt Văn Trọng thay đổi, xanh đỏ đan xen, có tức giận, có buồn lòng, vẫn là thất vọng sâu sắc.
Hôm nay tiền tuyến căng thẳng, bất cứ lúc nào giang sơn Thành Thang cũng có nguy hiểm diệt vong, hắn không ngờ dưới tình huống cấp bách này, Trụ Vương chẳng những không hối cải làm lại, ngược lại còn tiếp tục tham dâm hưởng lạc.
Trong lòng Văn Trọng lập tức nảy ra suy nghĩ thật ra thì cố gắng của mình hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hai tay hắn để ở trên cửa, vốn chuẩn bị đẩy cửa lớn ra, quát lớn hành động hoang đường bạo ngược của Trụ Vương.
Nhưng cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, lựa chọn yên lặng rời khỏi vương cung.
Bóng lưng vốn vẫn thẳng tắp, cao ngất, cũng trở nên còng xuống vài phần, lộ vẻ cô đơn và đìu hiu không nói ra lời.
Nửa tháng sau, Triều Ca nhận được chiến báo của tiền tuyến.
Văn Trọng chết trận dãy Tuyệt Long, mấy chục vạn đại quân Thành Thang, người thì chết, người mất tích, người thành công chạy trốn tới ải Tỉ Thủy còn chưa đủ hai vạn.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ chấn động, lòng người rối loạn.
Trải qua trận chiến này, tất cả mọi người đều biết, có thể thay thế được giang sơn Thành Thang, duy chỉ có Tây Kỳ! Ngay cả Trụ Vương sa vào hưởng lạc, sau khi nghe thấy tin tức, cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả tâm trạng hưởng lạc cũng phai nhạt ba phần, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Trong lúc bối rối, triều đình phái lão tướng Đặng Cửu Công chinh phạt Tây Kỳ.
Đặng Cửu Công mới dẹp loạn Nam Bá Hầu làm phản, danh vọng cao ngút.
Biết hắn xuất chinh Tây Kỳ, triều thần Triều Ca vốn có chút tan rã, lúc này mới hơi yên ổn xuống.
Sau khi Đặng Cửu Công nhận được lệnh triều đình, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút dự cảm bất tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận