Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 238 - Tin tức của Hỗn độn chủng!

Lý Nguyên ung dung gật đầu, không nhìn Ô Sào đạo nhân.
Hắn đánh giá hồng tú cầu một lúc, cảm giác vô cùng thích hợp không khỏi lộ ra nét mặt hài lòng.
Ô Sào đạo nhân cảm khái một lúc rồi rời khỏi trang viên.
Sau khi ra khỏi sân, hắn sử dụng thuật Hóa Hồng bay nhanh về phía tây.
Rất nhanh hắn đã quay lại trên cây Phù Tang ở Phù Đề sơn.
Chỉ thấy Lục Áp đạo nhân vẫn đang ngồi thiền trong tổ chim.
Lục Áp đạo nhân nhìn thấy Ô Sào đạo nhân không khỏi kích động bật dậy: “Thế nào, thăm dò được thân phận thật sự của Lý Nguyên chưa?”
Ô Sào đạo nhân nghe vậy liền cảm khái nói: “Vẫn chưa thăm dò được phân thận, chỉ biết người này thâm sâu khó lường, vượt xa những gì ta với ngươi có thể phỏng đoán và lường được.”
Lục Áp đạo nhân thấy dáng vẻ vô cùng khoa trương của Đại huynh liền hỏi: “Lẽ nào Đại huynh lại phát hiện gì đó?”
Ô Sào đạo nhân: “Ta nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin được lúc trước ta đã gặp những gì đâu.”
Lục Áp nghe vậy không khỏi càng thêm hiếu kỳ, Ô Sào đạo nhân rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì ở trang viên của Lý Nguyên vậy?
“Đại huynh mau nói đi.” Hắn thúc giục Ô Sào đạo nhân.
Ô Sào đạo nhân: “Ngươi biết không, trong trang viên của Lý Nguyên ta đã gặp Oa Hoàng Thánh Nhân.”
“Cái gì?” Lục Áp há hốc mồm, hắn thất thanh kêu lên: “Oa Hoàng Thánh Nhân sao lại đến chỗ của Lý Nguyên? Lẽ nào hắn là đệ tử của Oa Hoàng Thánh Nhân sao?”
“Đệ tử?” Ô Sào đạo nhân cười khổ: “Lý Nguyên không phải là đệ tử của Oa Hoàng, Oa Hoàng Thánh Nhân đến cầu xin Lý Nguyên giúp nàng giải quyết một chút khó khăn.”
Phụt!
Lục Áp kinh ngạc trực tiếp phun thẳng ra ngoài, nét mặt kinh ngạc không thôi, sửng sờ ngớ ra.
Đay là một chuyện khó tin nhất trong thiên hạ mà ta đã nghe.
Nhưng hắn phun thế nào không phun lại phun ngay lên mặt Ô Sào đạo nhân, khiến cho cả gương mặt Ô Sào đạo nhân đầy nước miếng.
Da mặt Ô Sào đạo nhân giật một cái, lặng lẽ dùng tay áo lau sạch nước miếng trên mặt.
Hắn không hề trách Lục Áp.
Bởi vì hắn biết chuyện này khiếp sợ đến mức nào.
Không phải hắn cũng phun như vậy sao?
Sau khi Lục Áp phản ứng lại, không quan tâm đến việc xin lỗi Đại huynh, mà lập tức réo lên: “Oa Hoàng Thánh Nhân sao lại cầu xin Lý Nguyên giúp đỡ? Lý Nguyên là một Địa Tiên kỳ có thể giúp đỡ Thánh Nhân được gì chứ?”
Ô Sào đạo nhân nói: “Oa Hoàng Thánh Nhân muốn mượn Sinh Tử Bạc của Hậu Thổ, dựa vào quan hệ của hai tộc Vu Yêu, Hậu Thổ nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên Oa Hoàng bèn trả giá bằng một món Tiên thiên linh bảo, cầu xin Lý Nguyên giúp nàng nghĩ cách. Lý Nguyên chẳng thèm nghĩ ngợi liền cho Oa Hoàng một cách khả thi.”
Lục Áp cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Hoàn toàn không tin được trên thế gian còn có chuyện khó tin như vậy.
Dùng Tiên thiên linh bảo cầu xin một Địa Tiên kỳ, quan trọng là Địa Tiên kỳ này thật sự có cách.
Lục Áp cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ô Sào đạo nhân lại nói: “Ngươi biết không, Lý Nguyên còn biết được tung tích của Hỗn độn chủng.”
Bịch!
Lục Áp loạng choạng một cái ngã xuống đất như chó ăn phân.
Hỗn độn chủng, chính là chí bảo hắn và Ô Sào luôn luôn muốn tìm trở về.
Vẫn luôn không có tin tức, hắn không ngờ Lý Nguyên lại biết.
Trong lòng Lục Áp vui mừng phát điên.
Hắn chật vật bò ra khỏi tổ chim, phun vài cái lá cây, vội vàng hỏi Ô Sào đạo nhân: “Phi, phi, Hỗn độn chủng ở đâu?”
Ô Sào đạo nhân lắc đầu nói: “Lý đạo hữu nói muốn biết được tung tích của Hỗn độn chủng, phải dùng một Tiên thiên linh bảo trao đổi mới được.”
“Cái này.” Lục Áp đạo nhân cảm thấy mất mát.
Tiên thiên cực phẩm hắn có, chính là Phi Đao Trảm Tiên của hắn.
Nhưng dùng một Tiên thiên linh bảo đổi lấy một tin tức, hắn chẳng có quyết đoán như vậy.
“y, không dễ gì mới tìm được tin tức của Hỗn độn chủng, lẽ nào bỏ mất dịp tốt như vậy sao?” Lục Áp vô cùng chán nản nói.
“Haizz!” Ô Sào đạo nhân cũng mặt mày ủ rũ.
Trong lúc hai người hết đường xoay sở một đóa Cửu Thái tường vân bỗng nhiên từ không trung rơi xuống.
Trên tường vân, một vị đạo nhân tóc bạc tiên phong đạo cốt, vầng trán lộ ra, ngồi trên một con Thanh Ngưu.
Lục Áp và Ô Sào đạo nhân nhìn thấy đạo nhân tóc bạc kia vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng tiếp đón vị đạo nhân tóc bạc đó, vô cùng cung kính chắp tay hành lễ nói: “Ô Sào Lục Áp, bái kiến Thái Thanh Thánh Nhân.”
Hóa ra, ông cụ tóc bạc này chính là Lão Tử.
Lão Tử hiền lành nhìn hai người gật đầu: “Không cần đa lễ.”
Ba người vào trong tổ chim, nhánh cây Phù Tang xung quanh lập tức biến thành mấy cái ghế gỗ và một cái bàn.
“Thái Thanh Thánh Nhân mời ngồi, hàn xá đơn sơ, vẫn mong Thánh Nhân đừng chê trách.”
Lão Tử lại cảm thán nói: “Thanh tâm quả dục, không rung động bởi vật bên ngoài, đây mới chính là lòng hướng đạo của người tu luyện.”
“Thánh Nhân khen nhầm rồi.” Ô Sào đạo nhân khiêm tốn nói.
Sau khi xã giao xong, Ô Sào đạo nhân cung kính hỏi: “Không biết Thái Thanh Thánh Nhân đại giá quang lâm, có gì chỉ dạy?”
Lão Tử nhìn Lục Áp và Ô Sào, hỏi ngược lại: “Các ngươi đều đi gặp Lý Nguyên rồi đúng không?”
Hai người Lục Áp và Ô Sào nghe vậy, không hẹn mà cùng trừng to mắt, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
“Thái Thanh Thánh Nhân thế mà lại quen biết Lý Nguyên.” Lục Áp bất ngờ nói.
Lão Tử gật đầu: “Đương nhiên là quen.”
Ô Sào đạo nhân cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, tò mò hỏi: “Không biết vị Lý Nguyên này rốt cuộc là đại năng phương nào? Tại sao thần bí khó lường như thế?”
Lão Tử cảm khái nói: “Lý đạo hữu rốt cuộc có thân phận gì, thật ra ta không rõ...”
Bịch.
Lục Áp và Ô Sào cùng nghe thấy âm thanh tròng mắt của mình rớt xuống đất.
Thánh Nhân không rõ, sao có thể như vậy được chứ?
Hồng Hoang còn có chuyện gì mà Thánh Nhân không biết?
Thân phận của Lý Nguyên rốt cuộc cao thế nào?
Mặc dù hai người biết Lý Nguyên thần bí, nhưng tuyệt đối không ngờ Lý Nguyên lại thần bí đến mức độ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận