Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1191 - An Tiêu Tiêu sụp đổ!!

Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề vậy?
Nàng mạnh miệng nói: “Vừa rồi là ta không cẩn thận, mới để ngươi đánh vài cái, bây giờ ta có phòng bị, ngươi không có cơ hội.”
“Vậy sao? Ta không tin.”
Nói xong, Dương Thiền trực tiếp huyễn hóa ra một cây roi dài quất về phía An Tiêu Tiêu.
An Tiêu Tiêu nhìn thấy tốc độ của cây roi, không khỏi nhếch mép cười.
“Chậm như vậy, còn muốn đánh trúng ta?”
“Chát.”
Nhưng, nàng vừa dứt lời, đã cảm thấy trên người truyền đến một cơn đau đớn.
Nàng bị roi đánh mạnh vào người, quần áo bị xé toạc, một vết máu lập tức chảy ra từ trên da.
An Tiêu Tiêu: “…”
Nàng sắp khóc rồi.
Rõ ràng tốc độ của Dương Thiền không nhanh, nhưng vì sao ta lại không tránh được?
An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền lại vung roi đến, không nghĩ nhiều, nhanh chóng lách người trốn vào trong Thời Không Trường Hà.
Như vậy ngươi không đánh ta được nhỉ?
“Chát!”
Nhưng, An Tiêu Tiêu còn chưa kịp thở phào, nàng đã phát hiện, người mình lại bị roi đánh trúng.
Thời Khong Trường Hà dường như không tồn tại, vậy mà lại hoàn toàn không ngăn cản được công kích của Dương Thiền.
Chỉ trong chốc lát, An Tiêu Tiêu đã bị Dương Thiền đánh mấy chục lần, cung trang màu đỏ, bị đánh tan thành mảnh nhỏ.
Cho dù nàng ẩn thân trong hư không, hay di chuyển nhanh, hay sử dụng màn sáng phòng ngự để ngăn cản roi của Dương Thiền, tất cả đều vô dụng.
Cây roi từ tay Dương Thiền huyễn hóa ra, giống như có thể xuyên qua thời gian và không gian, lần nào cũng có thể đánh chính xác vào người An Tiêu Tiêu.
An Tiêu Tiêu cũng cố gắng sử dụng các loại thần thông tấn công Dương Thiền.
Ví dụ như bàn xoay thời gian, huyền thủy phong bạo, tử tiêu thần lôi… Nhưng, tất cả các công kích của nàng, đều bị Dương Thiền dễ dàng né tránh.
An Tiêu Tiêu sắp sụp đổ rồi.
Nàng cảm thấy, tình huống hiện tại, cảm giác giống như Dương Thiền mới là Đại La, nàng là Thái Ất.
Trời ạ, sao lại như vậy?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Còn nữa, ta công kích nhiều như vậy, dù là hư không cũng bị đánh nát vô số, nhưng vì sao khách điếm này lại bình yên vô sự?
Ai có thể đi ra giải thích cho ta chút không?
Dương Thiền tổng cộng đánh An Tiêu Tiêu hơn một trăm lần, lúc này mới cảm thấy thoải mái, ngừng tấn công.
Chỉ thấy An Tiêu Tiêu lúc này đã thương tích đầy mình, quần áo trên người tả tơi, đầy vết roi, vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của An Tiêu Tiêu, Dương Thiền lập tức có chút hối hận, có phải mình ra tay năng quá không?
“Hu huh u, ngươi đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu.” An Tiêu Tiêu vừa khóc vừa căm hận nói với Dương Thiền: “Ngươi đánh ta bao nhiêu lần ta đều nhớ hết, nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội.”
Nỗi hối hận sinh ra trong lòng Dương Thiền lập tức biến mất, cảm thấy mình ra tay có hơi nhẹ.
Nếu không, sao An Tiêu Tiêu còn dám bướng bỉnh như vậy?
“Đinh đang.”
Ngay lúc Dương Thiền đang suy nghĩ có nên dạy dỗ An Tiêu Tiêu một chút không, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, sau đó nhìn thấy một nữ tử khuynh quốc khuynh thành mặc trang phục rực rỡ bay vào.
Chính là Đát Kỷ.
“Ha ha, lần này giàu rồi.”
Đát Kỷ bay vào khách điếm, miệng còn kích động hét lớn, phấn khích như nhặt được bảo bối tuyệt thế.
“Cái gì giàu rồi?”
Dương Thiền tò mò hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ đắc ý nói: “Kho báu Kỳ Lân, Kỳ Lân ấn quý giá nhất bị ta lấy được rồi, ngươi nói có phải giàu rồi không?”
Dương Thiền: “…”
Tuy Kỳ Lân ấn quý giá, từng là bảo vật của tộc Kỳ Lân, nổi danh như Long Châu của Long tộc, Phượng Hoàng Linh của Phượng tộc.
Có điều, Kỳ Lân ấn cũng chỉ là một Tiên thiên linh bảo cực phầm, so với bảo bối Đát Kỷ đã có được, hoàn toàn không đáng nhắc tới, có cần phần kích động như vậy không?
An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền nói chuyện với Đát Kỷ, không để ý đến nàng, đảo mắt, chạy về phía cửa.
Nàng tuy rằng cố chấp, cũng biết Dương Thiền không giết được nàng, nhưng trong lòng nàng thật sự bị đánh sợ, thừa cơ chuồn đi vẫn tốt hơn.
Mỹ nữ không chịu thiệt trước mắt!
Rất nhanh, An Tiêu Tiêu đã chạy tới cửa, trong lòng thả lỏng, lập tức kiêu ngạo hét lớn với Dương Thiền: “Ngươi chờ đấy cho ta, ta còn sẽ trở về báo thù!”
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị bay ra khỏi khách điếm.
Tuy nhiên ngay khi An Tiêu Tiêu quay người lại, đột nhiên cảm thấy một lực cản rất lớn ập vào người nàng, giống như cả ngàn thế giới lớn lao vào người nàng vậy.
Lúc này An Tiêu Tiêu đã bị va đụng hất ngược trở về, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Bất chợt bị ném lên tứ tung, gân cốt rạn nứt, toàn thân như sắp rã rời, vô cùng đau đớn.
An Tiêu Tiêu nằm co quắp trên mặt đất, chết máy một lúc lâu mới dần dần phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc ta đã đụng phải thứ gì vậy?
Nàng quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu ngồi trên một chiếc xe đáng yêu có hình dáng giống như một con mèo tiến vào từ phía cửa.
Vừa rồi ta đụng phải chiếc xe này sao?
Nhưng chiếc xe này lại có uy lực lớn đến thế cơ á?
Phải biết rằng, cho dù là khoảng một trăm ngôi sao cũng không thể đánh bay ta được đấy?
An Tiêu Tiêu phát hiện từ khi nàng tới khách điếm này, có đủ các loại chuyện quỷ dị liên tiếp không ngừng xảy ra.
Rốt cuộc là vấn đề đến từ đâu?
Người tiến vào, đương nhiên là Tiểu Tê Tử.
Nàng thấy An Tiêu Tiêu dám uy hiếp mẹ nuôi của mình, bèn dạy cho An Tiêu Tiêu một bài học nho nhỏ.
Thật sự chỉ là một bài học nho nhỏ thôi, nếu không Tiểu Tê Tử mà dùng hết sức lực lái xe đụng vào An Tiêu Tiêu một cái, An Tiêu Tiêu sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, thậm chí còn không thể trọng sinh lại từ dòng sông thời không được.
Thật ra, khi An Tiêu Tiêu trốn đi Dương Thiền cũng đã chú ý đến rồi.
Chỉ có điều nàng không có ngăn lại.
Nàng cảm thấy lúc trước đã giáo huấn An Tiêu Tiêu đủ rồi, nàng lại không thể thực sự giết chết An Tiêu Tiêu, chi bằng để đối phương tự động rời khỏi.
Chỉ là nàng không ngờ rằng khi An Tiêu Tiêu ra đến cửa lại buông lời uy hiếp nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận