Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1314 - Bàn tay vàng là cha của ta

Chúc Giang Ca nhíu mày.
Hắn không hiểu tại sao uy áp do mình phát động bỗng dưng ngừng lại.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng vận hành pháp tắc Đại Đạo, chuẩn bị làm Nữ hoàng Tiên Đường kinh sợ một lần nữa.
Song, đến tận bây giờ, hắn mới phát hiện một chuyện khiến bản thân choáng váng.
Dù cho hắn vận chuyển pháp tắc Đại Đạo kiểu gì, hắn vẫn không thể điều động pháp lực, phát ra uy áp.
Giống như pháp lực của hắn đã bay biến sạch sẽ vậy.
Tại sao lại thế?
Chúc Giang Ca thực sự chết lặng.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán hắn nhưng hắn không hề nhận ra.
Hắn không dám chớp mắt, nhìn Tiểu Tê Tử đang rất thoải mái, trong mắt tràn đầy nỗi nghi hoặc.
Đây đúng là việc nàng vừa tạo ra?
Vì sao nàng vừa nói phong ấn pháp lực của ta thì pháp lực của ta đã biến mất thật?
Cho dù có là Đại Đạo cũng không thể phong ấn pháp lực của ta, nàng là Chuẩn Thánh, tại sao đủ sức làm chuyện này?
Từ từ, vừa rồi nàng đã hô lên gọi cha.
Lẽ nào là cha nàng âm thầm nhúng tay vào?
Nhưng tại sao cha nàng lại có sức mạnh này?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Chúc Giang Ca sắp phát điên rồi!
“Ha ha, Tiểu Tê Tử làm màu quá đi, dạo cho Đại Đạo đổ mồ hôi lạnh kìa.” Đát Kỷ thấy vậy, không khỏi phá lên cười.
Nàng nhìn ca ca nhà mình, nói: “Sau này nếu ta gặp địch mạnh thì ngươi có thể ra tay giúp ta như thế này không?”
“Ta chỉ đâu, ngươi đánh đó!”
Lý Nguyên liếc nhìn muội muội: “Ngươi coi ta là công cụ hình người hả!”
Đát Kỷ đắc ý đáp: “Muội muội ruột nhà mình, cần gì tính toán nhiều như vậy?”
Lý Nguyên: “Không phải ruột.”
Đát Kỷ tủi thân nói: “Hu hu hu, ngươi thiên vị. Ngươi đối xử với Tiểu Tê Tử tốt hơn ta rất nhiều.”
Lý Nguyên: “...”
Tiểu Tê Tử cảm thấy uy áp quanh người đột ngột biến mất không còn gì nữa, cũng biết phụ thân đã ra tay giúp nàng phong ấn pháp lực của Chúc Giang Ca.
Nói cách khác, hiện tại Chúc Giang Ca không còn tu vi!
Nghĩ đến đây, Tiểu Tê Tử nhìn biểu cảm của Chúc Giang Ca, ra vẻ ung dung và suy ngẫm.
“Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho trẫm chưa?”
Dứt lời, Tiểu Tê Tử quay sang tờ giấy Tuyên Thành ở trong tay Chúc Giang Ca, ngoắc ngón tay.
Giấy Tuyên Thành tự động thoát khỏi bàn tay Chúc Giang Ca, bay về trên tay Tiểu Tê Tử.
Sắc mặt Chúc Giang Ca khó coi đến cực độ.
“Ngươi, vừa rồi ngươi đã làm gì?”
Hắn đè giọng, hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử nhàn nhã đáp: “Rất đơn giản, trẫm phong ấn pháp lực của ngươi.”
“Nhưng tại sao ngươi có thể phong ấn pháp lực của ta?”
Chúc Giang Ca chất vấn.
Tiểu Tê Tử nghịch ngợm nói: “Ngươi đoán đi?”
Chúc Giang Ca không đoán được.
Chuyện này đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Đoán kiểu gì đây?
Dù sao hắn cũng không tin tiểu tử kia có năng lực này.
Nếu có, trước đó hắn đã chẳng thể thi triển uy áp.
Thấy Chúc Giang Ca không nói lời nào, Tiểu Tê Tử lại tiếp: “Mới lúc nãy, ngươi gây hấn với trẫm mấy lần liền, bây giờ ngươi bảo nên làm gì đây?”
Chúc Giang Ca nghe ra ý xấu trong giọng điệu của Tiểu Tê Tử, trong lòng nhất thời bồn chồn, ánh mắt loé lên.
Vốn tưởng rằng sau khi trở thành Đại Đạo, mình sẽ chán ghét cảm giác thiên hạ vô địch.
Không ngờ hôm nay lại thua dưới tay một tiểu cô nương.
Nên làm thế nào mới có thể xử lý hậu quả ổn thoả?
Vô số ý nghĩ xoẹt qua đầu Chúc Giang Ca, không hề do dự.
Chỉ thấy hắn dùng giọng điệu lấy lòng Tiểu Tê Tử, nói: “Tất cả mọi người đều là người xuyên không, ta cũng không muốn đối xử với ngươi như thế, thậm chí khi ngươi bị Tuyệt Địa Thánh Nhân tấn công lúc trước, ta còn chuẩn bị ra tay giúp đỡ. Bởi vì có cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, bằng không thì cứ cho qua đi.”
Tiểu Tê Tử hững hờ đáp: “Trẫm nói rồi, trẫm không phải người xuyên không.”
Chúc Giang Ca cợt nhả nói: “Có gì mà phải chối? Nếu ngươi không phải người xuyên không, vậy tại sao lại cầm súng ngắm? Vả lại, ta chẳng những biết ngươi là người xuyên không, ta còn có thể đoán ra chắc chắn là ngươi có bàn tay vàng, đúng chứ?”
Tiểu Tê Tử gật đầu: “Mặc dù trẫm không phải người xuyên không nhưng đúng là có bàn tay vàng.”
“Tiểu Tê Tử có bàn tay vàng ư? Sao ta lại không biết?” Đát Kỷ tỏ vẻ nghi ngờ.
Đám Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Thanh bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ nghe nói Tiểu Tê Tử có bàn tay vàng.
“Không biết bàn tay vàng của ngươi là gì?”
Chúc Giang Ca thử dò hỏi.
Chỉ cần biết bàn tay vàng của đối phương là có thể đoán đại khái năng lực của người ta!
Tiểu Tê Tử nói: “Bàn tay vàng của trẫm là cha ta.”
Chúc Giang Ca: “...”
Đát Kỷ: “...”
Đám Nữ Oa, Hậu Thổ: “...”
Bọn họ không thể phản bác câu trả lời của Tiểu Tê Tử.
Ngẫm một hồi, Lý Nguyên đúng là bàn tay vàng của Tiểu Tê Tử.
Hơn nữa còn là kiểu xin là cho luôn, không gì không làm được, là loại bàn tay vàng hoàn toàn không có tác dụng phụ.
Chỉ có mình Chúc Giang Ca nghi ngờ mà trợn tròn mắt.
Không hiểu những gì Tiểu Tê Tử nói.
Tại sao bàn tay vàng của nàng lại là cha nàng?
Chẳng lẽ trên đời có cả hệ thống biến tình cha con thành sức mạnh?
Chuyện này quá vô lý!
Hơn nữa, cha Tiểu Tê Tử cũng không mạnh!
Thân là Đại Đạo, đương nhiên Chúc Giang Ca biết rõ cha của Nữ hoàng Tiên Đường là Lý Nhị.
Hắn cũng biết tư chất tu luyện của tên Lý Nhị nàng không tốt lắm, tu vi không hề cao.
Cái tên Lý Nhị, ngoại trừ việc truyền ngôi vị hoàng đế cho Tiểu Tê Tử được coi là anh minh thì cả đời này cũng chẳng làm ra thành tựu nào.
(Theo hắn thấy, lúc Lý Nhị tại vị cũng toàn làm mấy việc tầm thường, vì vậy không phải thành tích gì)
“Ngươi đang nói đùa sao?”
Chúc Giang Ca hỏi Tiểu Tê Tử với vẻ hoài nghi.
Tiểu Tê Tử bình thản đáp: “Ta không đùa với người lạ.”
Đát Kỷ cảm thấy giọng điệu của Tiểu Tê Tử sao mà giống anh già thế!
Chúc Giang Ca nhất thời không biết phải nói sao mới phải.
Tiểu Tê Tử lại nói: “Vừa rồi ngươi đã đòi trẫm quỳ xuống, vậy bây giờ ngươi cũng quỳ xuống cho trẫm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận