Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 897 - Nê Côn bại lộ hoàn toàn

Thôn phệ sạch sẽ thế giới Hỗn Độn!
Nghe thấy việc làm trước đây của Nê Côn, trong lòng Ô Sào, Lục Áp, Côn Bằng và Bằng Ma Vương đều không khỏi hoảng sợ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó đã biết đáng sợ đến mức nào.
Bốn người Ô Sào cảm thấy bản thân vẫn còn sống thật may nhờ Lý tiền bối đến kịp thời.
Nếu không e rằng mình cũng trở thành linh khí trong cơ thể của Nê Côn luôn rồi.
Bằng Ma Vương nghĩ thảo nào sư phụ ăn được như vậy!
So với thế giới Hỗn Độn, ăn sạch Thủy tộc của Bắc Hải chỉ coi như là chuyện vặt mà thôi.
Nét mặt Lục Áp tỏ ra thắc mắc, hắn nhìn Lý Nguyên hỏi: “Vãn bối nhớ Nê Côn hình như là Hỗn Độn Ma Thần, không phải khi khai thiên đã bị Bàn Cổ giết rồi sao? Sao hắn vẫn còn sống được?”
Lý Nguyên: “Hắn không phải là sinh vật của hồng hoang.”
Xuýt!
Lục Áp và Ô Sào hít một ngụm khí lạnh.
Vậy mà lại không phải là sinh vật của hồng hoang.
Chẳng trách hắn thôn phệ sinh linh của một thế giới Hỗn Độn lại chẳng nghe thất bất cứ động tĩnh gì.
Cùng lúc đó mọi người lại càng thán phục thực lực của Lý Nguyên hơn.
Không biết thực lực mạnh đến mức nào mới có thể thu phục cường giả vực ngoại tuyệt thế đáng sợ như vậy làm sủng vật?
Không dám nghĩ, không dám nghĩ!
“Không biết tu vi của Nê Côn này đạt đến cảnh giới nào rồi?” Côn Bằng tò mò hỏi một câu.
Trong lòng hắn mơ hồ đoán được một điều chẳng qua không dám xác nhận mà thôi.
Ô Sào, Lục Áp và Bằng Ma Vương cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đại viên mãn.”
Mọi người nghe vậy da đầu lập tức tê rần, có một loại xúc động như muốn nứt ra.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đã rất đáng sợ và khó tin rồi.
Còn là đại viên mãn.
Đây là muốn tạo phản sao.
Hơn nữa chẳng phải nói Nê Côn kia chỉ còn thiếu một bước nữa có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo rồi sao?
Quá mức lợi hại rồi nhỉ?
Còn lợi hại hơn cả mấy vị Thánh Nhân ở hồng hoang?
Mấy người họ lập tức rơi vào đờ đẫn nhìn con vẹt bị nhốt trong lồng chim, chỉ cảm thấy giống như một giấc mơ, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn về được.
Lý Nguyên cũng không rảnh tiếp tục ôn chuyện cũ với mọi người, vẫn còn một con Hỗn Độn Sai Cổ đang bỏ trốn. Hơn nữa con Hỗn Độn Sai Cổ đó còn gây ra động tĩnh lớn hơn Nê Côn nữa.
“Được rồi, vẫn còn một con trùng cần bọn ta xử lý, đi trước đây.”
Ô Sào, Lục Áp, Côn Bằng nghe vậy lúc hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi kinh hãi, bọn họ vội vàng cúi người hành lễ: “Cung tiễn Lý tiền bối.”
Lý Nguyên nhìn Bằng Ma Vương một cái rồi mới dẫn theo Tiểu Tê Tử cơ thể lóe lên biến mất tăm.
Mặc dù ở ngay trước mắt nhưng Bằng Ma Vương căn bản không phát hiện ra rốt cuộc Lý Nguyên đã rời đi như thế nào.
Không hề nhận ra quỹ đạo bay của đối phương, không cảm nhận được dao động phá vỡ hư không, biến mất giống như không khí vậy.
Còn nữa lúc hắn rời đi dường như đặc biệt nhìn ta một cái, tại sao vậy?
Trong lúc Bằng Ma Vương thầm cảm thấy thắc mắc trong lòng, bỗng nhiên trong đầu hắn vô duyên vô cớ xuất hiện một miếng phù văn.
Sau khi phù văn vỡ nát, một tin tức xông thẳng vào trong ký ức của Bằng Ma Vương.
Tin tức này do sư phụ Nê Côn rẻ tiền của hắn để lại cho hắn.
Lúc này, Bằng Ma Vương xem sơ qua nội dung tin tức, trong lòng lập tức bị lấp đầy bởi nỗi khiếp sợ và vui mừng khôn xiết.
Một lúc sau, mấy người Ô Sào mới đứng thẳng người dậy.
Ô Sào, Lục Áp nhìn Côn Bằng một cái hừ lạnh rồi rời khỏi Bắc Hải.
Hai người bọn họ cũng không có ý định tìm Côn Bằng báo thù cho mấy chục vạn Hộ Pháp Phật môn bị Nê Côn thôn phệ kia.
Côn Bằng nhìn thấy Ô Sào và Lục Áp rời đi cũng không để ý.
Một mình hắn có lẽ không phải là đối thủ của hai người Ô Sào và Lục Áp, nhưng đối phương muốn đánh bại hắn thì khó mà làm được.
Côn Bằng lão tổ vốn cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Bỗng hắn chú ý đến nhi tử còn đang ngơ ngác đứng đó, liền giơ tay ra đánh mạnh xuống cái ót nhi tử một cái.
“Bộp.”
“Ngươi ngây ra làm gì? Lúc nãy Lý tiền bối rời đi cũng không biết hành lễ, đến lúc ngươi chết rồi cùng không biết lý do tại sao!”
Côn Bằng tức giận quở trách nhi tử.
Đầu của Bằng Ma Vương bỗng bị đánh một cái mới hồi phục tinh thần từ nỗi kinh sợ, sau đó hắn bày ra vẻ mặt mừng rỡ nhìn Côn Bằng.
“He he.”
Côn Bằng nhìn nét mặt ngu ngốc của nhi tử giống như tên ngốc nhà địa chủ, không khỏi nhíu mày.
Lẽ nào bị ta đánh ngu luôn rồi?
“Ngươi cười ngu ngốc gì đó?” Hắn khó hiểu hỏi nhi tử.
Bằng Ma Vương không nén nỗi vui mừng trong lòng, hắn giải thích với phụ vương: “Sư phụ để lại một miếng phù văn trong não của ta, mảnh phù văn này vậy mà ghi chép lại phương pháp tu luyện ma công thôn phệ. Chỉ cần ta thôn phệ vạn vật thì có thể không ngừng mạnh mẽ lên, cho dù thành Thánh cũng có khả năng nữa. Hài nhi quá vui mừng cho nên mới thất lễ.”
Côn Bằng lão tổ nghe vậy không khỏi kinh ngạc há hốc mồm: “Nê Côn thế mà lại tặng độc môn bí pháp cho ngươi, tại sao vậy?”
Bằng Ma Vương cũng thắc mắc: “Ta cũng không biết nữa, có lẽ nhìn thấy khoảng thời gian này hài nhi hết lòng cố gắng tìm thức ăn cho hắn, cho nên hắn trả thù lao cho hài nhi nhỉ?”
Côn Bằng lão tổ gật đầu cũng không xoắn xuýt chuyện này quá mà chỉ căn dặn: “Quay về đưa cho ta một bản ma công thôn phệ.”
Đây là công pháp của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên đại viên mãn tu luyện chính, đương nhiên hắn cũng động lòng.
Bằng Ma Vương không hề do dự sảng khoái gật đầu: “Được. À đúng rồi.” Hắn hiếu kỳ hỏi phụ vương: “Vị Lý tiền bối đó rốt cuộc là ai? Tại sao phụ vương còn có Ô Sào, Lục Áp đều cung kính với hắn như thế? Tại sao sư phụ lợi hại như thế cũng không thể phản kháng? Tu vi của hắn rốt cuộc cao đến mức nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận