Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1937 - Bức thư thần bí gửi Lý Nguyên!

Đồng Tương Ngọc, Tiểu Quách thì tò mò nhìn Yến Nam Thiên, suy đoán thân phận của đại hán vạm vỡ này.
Giang Phong giải thích với Lão Bạch: “Nương tử ta và hai hài nhi cần nghỉ ngơi, cho nên bèn trở về đây.”
Lúc này, Lý Nguyên đang ngồi ở đại sảnh, vừa uống trà, vừa chờ ăn cơm chiều.
Hoa Nguyệt Nô và hai tiểu hài tử lên lầu trước, Giang Phong thì mang Yến Nam Thiên, đi tới trước mặt Lý Nguyên.
Giang Phong vẻ mặt khách khí đối với Lý Nguyên ôm quyền nói: “Lý công tử hữu lễ, đây là nghĩa huynh của ta, Yến Nam Thiên.”
Tiểu Quách, Đồng Tương Ngọc và Lữ Tú Tài, không khỏi hít ngược một hơi.
Thì ra, đại hán vạm vỡ này, chính là Yến Nam Thiên, một trong Tứ Đại Kiếm Thần trên giang hồ trong truyền thuyết!
Giang Phong tiếp tục nói: “Nghĩa huynh nghe ta kể lại thủ đoạn Lý công tử trấn áp Yêu Nguyệt, rất bội phục Lý công tử, vì vậy muốn làm quen với Lý công tử một phen.”
Yến Nam Thiên bên cạnh, nhìn thấy tướng mạo của Lý Nguyên, trên mặt tuy bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại tràn đầy kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng, nghĩa đệ mình Giang Phong, dung mạo hắn nếu xếp hạng hai, vậy cũng không có người dám nói dung mạo của mình là hạng nhất.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Nguyên, hắn mới phát hiện, chính mình trước đây kiến thức hạn hẹp rồi.
Không nghĩ tới, trên đời này, vẫn có nam tử nổi bật bất phàm hơn cả nghĩa đệ Giang Phong.
Ngay cả Đạo tử Huyền môn, Phật tử Thánh môn trong truyền thuyết, ở trước mặt người này, cũng có vẻ ảm đạm thất sắc!
Hắn nhịn xuống kinh ngạc, ôm quyền hành lễ với Lý Nguyên: “Tại hạ Yến Nam Thiên, bái kiến Lý công tử.”
Lý Nguyên nhìn thấy Yến Nam Thiên, cũng không đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế, chỉ bình tĩnh gật đầu với Yến Nam Thiên.
Coi như là chào hỏi.
Thấy Lý Nguyên vô lễ như vậy, phản ứng cũng rất lãnh đạm, Yến Nam Thiên không khỏi thầm cau mày.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Dù sao, danh hiệu của Yến Nam Thiên hắn, trong giang hồ, cũng coi như là nhân vật có tiếng.
Bất kể hắn tới đâu, đều được người ta tôn trọng, nhất định sẽ được người ta nhiệt tình khoản đãi.
Lãnh đạm như Lý Nguyên, hắn vẫn là lần đầu thấy.
Song, trên mặt Yến Nam Thiên cũng không vì vậy mà lộ ra bất kỳ vẻ không vui nào, chút độ lượng này, hắn vẫn phải có.
Chỉ là, dáng vẻ kiệm lời của Lý Nguyên, làm cho Yến Nam Thiên cũng không biết nên nói gì với Lý Nguyên mới tốt.
Hắn cũng không quen dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có phần tẻ nhạt.
Thực ra, Lý Nguyên cũng không phải cố ý muốn lạnh nhạt Yến Nam Thiên.
Chủ yếu là, hắn không có thói quen chủ động nói chuyện với người lạ.
Cho nên, bầu không khí mới trở nên gượng gạo thế này.
Lý Nguyên cảm thấy có chút buồn chán, bèn từ trong ngực lấy ra điện thoại, vừa đọc tiểu thuyết giết thời gian, vừa chờ cơm tối của Đại Chủy.
Về phần hai người Yến Nam Thiên và Giang Phong, ặc, cứ đứng như thế đi.
Cuối cùng, vẫn là Đồng Tương Ngọc cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh, chủ động giảng hòa nói: “Cái đó, thì ra ngươi là Yến đại hiệp, cửu ngưỡng thịnh danh, cửu ngưỡng thịnh danh!”
Tiểu Quách giả vờ kích động nói: “Yến đại hiệp, ta rất sùng bái ngươi, ngươi ký tên cho ta với!”
Yến Nam Thiên nhận được bậc thang đi xuống, lập tức khách khí ôm quyền nói: “Một chút bạc danh, đều là nhân sĩ giang hồ cất nhắc!”
Tiểu Quách tò mò hỏi Yến Nam Thiên: “Yến đại hiệp, ngươi và Độc Cô Cầu Bại, Diệp Cô Thành, Tây Môn Xuy tuyết cùng xưng Tứ Đại Kiếm Thần, không biết bốn người các ngươi ai lợi hại nhất?”
Yến Nam Thiên: “Chuyện này ta cũng không biết, bốn người bọn ta, vẫn chưa từng giao thủ với nhau.”
Tiểu Quách vẻ mặt trông đợi nói: “Nếu có lúc nào, bốn Kiếm Thần các ngươi, có thể giao lưu một phen, thì thật tốt biết bao.”
Yến Nam Thiên: “Ta cũng mong đợi ngày đó.”
Tiểu Quách bỗng hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, không phải ngươi biết suy tính hả? Ngươi nói xem, Tứ Đại Kiếm Thần, thực lực người nào mạnh nhất.”
Yến Nam Thiên nghe vậy, cũng không khỏi tò mò nhìn Lý Nguyên.
Hắn cùng với Tây Môn Xuy tuyết, Diệp Cô Thành, Độc Cô Cầu Bại đều là cao thủ tu luyện kiếm đạo, cùng xưng Kiếm Thần.
Vô số người đều suy đoán, bốn Kiếm Thần bọn họ, thực lực người nào mạnh hơn.
Mà chính bọn họ, thực ra cũng rất tò mò.
Chỉ có điều, Hồng Hoang quá lớn, giữa bốn Kiếm Thần chưa hề có lúc đồng thời xuất hiện, thế nên, tò mò cũng chỉ là đơn giản tò mò, đến nay còn chưa đưa ra được kết luận.
Nếu Lý Nguyên biết suy tính, không biết hắn sẽ xếp hạng Tứ Đại Kiếm Thần thế nào?
Mọi người đều ngập tràn tò mò.
Lý Nguyên nghe câu hỏi của Tiểu Quách, không khỏi tạm thời dời mắt khỏi điện thoại.
Hắn không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời Tiểu Quách: “Bốn người bọn họ, thực lực của Độc Cô Cầu Bại mạnh nhất.”
Mấy người Tiểu Quách, Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, Giang Phong thấy Lý Nguyên nói Độc Cô Cầu Bại mạnh nhất, cùng lúc cảm thấy kinh ngạc, cũng không nhịn được kỳ quái chớp mắt.
Mọi người liếc qua Yến Nam Thiên bên cạnh, vẻ mặt hơi lúng túng.
Haiz, Lý Nguyên này cũng quá thẳng tính rồi, ngay trước mặt Yến Nam Thiên, sao có thể nói Độc Cô Cầu Bại mạnh nhất vậy.
Thế này không phải cố ý khiến Yến Nam Thiên bối rối sao?
Cũng không biết uyển chuyển chút!
Yến Nam Thiên: “...”
Trên mặt hắn tuy không lộ ra cái gì, nhưng trong lòng hắn cũng rất không phục.
Mọi người đều là Kiếm Thần, dựa vào cái gì Độc Cô Cầu Bại lợi hại nhất?
Chẳng lẽ là vì tên của hắn hơi ngầu lòi tí à?
Bọn ta lại chưa từng tỉ thí qua.
Rốt cuộc ai mạnh ai yếu, phải sau khi chân chính tỷ thí qua mới có thể xác định.
Suy tính làm sao có thể xác định loại chuyện như vậy được?
Nhưng mà, hắn chú ý tới vẻ mặt có phần khó xử của Tiểu Quách, Lão Bạch, Giang Phong, không khỏi rộng lượng cười nói: “Ha ha ha, không sao hết, coi như vui đùa.”
Tiểu Quách, Lão Bạch thấy Yến Nam Thiên không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yến đại hiệp nói đúng, chính là vui đùa thôi ấy mà.”
“Bạch Triển Đường ta bình sinh chưa từng phục mấy người, nhưng sự độ lượng của Yến đại hiệp, thật là làm ta bội phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận