Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1726 - Ai muốn cắm sừng ta?

Hơn nữa, Lý Nguyên có tài đức gì, làm sao có thể xứng đáng với sự quan tâm của bệ hạ?
Ngoài ra, làm thế nào mà Lý Nguyên có thể tính toán chính xác như vậy?
Lúc trước hắn nói, đến Lục Phiến môn, ta phải tự mình đưa hắn trở về, ta còn không tin.
Thật không ngờ, lời tiên đoán của hắn lại trở thành sự thật!
Và chính bệ hạ đã đích thân hạ chỉ cho ta đưa hắn trở về!
Điều này thật quá khó tin đúng không?
Cũng khiếp sợ như Quách Lập còn có Truy Phong.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người mà hắn coi là tội phạm lại kinh động đến hoàng hậu.
Người này là ai?
Tại sao lại đáng được hoàng hậu đặc biệt quan tâm?
Thì ra vừa rồi hắn không phải nói nhảm!
Hắn thực sự không phải vào Lục Phiến môn, hắn phải đi ngay lập tức!
Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể tiên đoán vận mệnh?
Sau đó, hắn nói rằng ta sẽ bị cắm sừng, điều này có đúng không?
Trong lòng Truy Phong rối bời, đủ loại suy nghĩ tràn ngập trong đầu, hồi lâu hắn không thể bình tĩnh lại, ngoại trừ lần đầu tiên gặp nhị tiểu thư Triển gia lúc triển khai Hồng Lăng, hắn chưa từng bối rối như vậy.
“Hạ quan lĩnh chỉ.”
Quách Lập tuy là khiếp sợ, tuy đối với hành vi của bệ hạ cực kỳ khó hiểu nhưng động tác của hắn cũng không có chút do dự.
Hắn cung kính tiếp nhận chiếu chỉ của nữ quan thượng cung.
Thấy Quách Lập nhận lệnh, nữ quan của thượng cung lập tức cưỡi thiên mã về cung.
Nó trông gọn gàng lưu loát, nước chảy mây trôi.
Quách Lập nhìn thượng cung rời đi, sau đó ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Lý Nguyên.
Hắn phát hiện ra rằng danh tính thực sự của Lý Nguyên còn khó dò hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
Dù sao toàn bộ hồng hoang tam giới, đáng để bệ hạ quan tâm, đều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hắn là ai?
Lúc này, Truy Phong nhìn Lý Nguyên đầy kinh ngạc.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng mà mình nhìn thấy vừa rồi.
Quá là mộng ảo!
Lý Nguyên nói với Quách Lập: “Đi thôi, dẫn đường cho ta.”
Nói xong, hắn liền chắp hai tay sau lưng, xoay người hướng đường cũ rời đi.
Từ đầu đến cuối, biểu cảm của hắn không có nhiều thay đổi.
Quách Lập không chút do dự, lập tức làm theo.
Thấy vậy, Truy Phong cuối cùng cũng tỉnh táo lại và hắn nhanh chóng đi theo.
Hắn thì thầm với sư phụ của mình: “Sư phụ, ngươi thực sự sẽ đưa hắn trở trở về sao?”
Quách Lập bất mãn nhìn Truy Phong, nói: “Mệnh lệnh của bệ hạ, chẳng lẽ còn có thể cãi lại sao?
Ttruy Phong rụt cổ lại, vội vàng giải thích: “Ý ta không phải vậy, ý ta là, chẳng phải sư phụ có bằng chứng chắc chắn chứng minh hắn có liên quan đến vụ án của Triều Cái sao? Cứ như vậy đưa hắn trở về...”
Quách Lập bình tĩnh nói: “Nếu bêh hạ đã ra lệnh cho ta đưa hắn trở về, điều đó có nghĩa là ta đã nhầm lẫn và hắn không liên quan gì đến vụ án của Triều Cái.”
Rốt cuộc, một người có thể khiến Bệ hạ đích thân hạ lệnh can thiệp, ăn vận đen đủi, cướp di sản của Lương Trung Thư là người như thế nào?
Truy Phong được Quách Lập nhắc nhở, cũng đáp lại.
Nói như vậy, công tử này không liên quan gì đến vụ án của Triều Cái.
Nghĩ đến đây, trong lòng Truy Phong không khỏi hối hận.
Xem ra không thể dạy được cho hắn một bài học, còn dám nói đầu ta mọc sừng!
Làm thế nào ta có thể bị cắm sừng được?
Ai muốn cắm sừng ta?
Đau đầu!
Quách Lập đi theo phía sau Lý Nguyên, và hắn nhìn bóng lưng của Lý Nguyên với vẻ mặt rất phức tạp.
Hắn rất muốn hỏi Lý Nguyên có biết bệ hạ không? Có liên quan gì đến bệ hạ?
Tuy nhiên, đây được coi là điều tra bí mật của bệ hạ, đối với hắn mà nói, là hành vi đi quá giới hạn nghiêm trọng.
Vì vậy, tuy vô cùng tò mò nhưng vẫn không thể mở miệng hỏi Lý Nguyên, nhưng Truy Phong cũng không nghĩ sâu như vậy.
Hắn đi theo một hồi, cuối cùng không chịu nổi, trong lòng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Tên kia, ngươi biết bệ hạ sao?”
Thái độ của hắn không còn thù địch như trước nữa.
Bởi vì trước đó, hắn nghĩ Lý Nguyên là tội phạm.
Và hắn không có chút cảm tình nào với bọn tội phạm.
Đó là lý do tại sao hắn không có thái độ tốt với Lý Nguyên.
Bây giờ hắn đã có thể chứng minh rằng Lý Nguyên không phải là tội phạm, thái độ của hắn tự nhiên thay đổi.
Dù sao, hắn không được sinh ra để không hài lòng với Lý Nguyên.
Lý Nguyên thong thả đi qua, gật đầu đáp: “Ừ.”
Tuy Quách Lập và Truy Phong đã đoán được điều này trong đầu nhưng họ vẫn bị sốc khi nghe Lý Nguyên thừa nhận điều đó.
Dù sao thì địa vị của hoàng hậu nương nương trong lòng người dân Đại Đường không ai có thể so sánh.
Nó đã vượt qua địa vị của Nữ Oa và Hậu Thổ trong lòng nhân tộc.
Có thể làm quen với bệ hạ (loại quen biết cá nhân), dù là đối với Quách Lập hay Truy Phong, đều là một việc vô cùng vinh hạnh.
Truy Phong do dự một lúc sau đó hỏi Lý Nguyên: “Những gì ngươi nói về ta vừa rồi là thật hay đùa?”
Hắn cảm thấy nếu Lý Nguyên hắn quen biết bệ hạ, có lẽ thật sự đoán được vận mệnh của hắn?
Cho nên lúc này mới không yên lòng hỏi lại Lý Nguyên để xác nhận lại một chút.
“Ngươi đang nói về việc bị cắm sừng hả?”
Lý Nguyên hỏi.
Chỉ là giọng nói của hắn hơi lớn, cho nên người đi đường xung quanh cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt của mọi người và Lý Nguyên nhìn về phía Truy Phong.
Ánh mắt đầy thương cảm.
Quách Lập đang đứng cạnh Truy Phong thấy thế liền tránh xa đồ đề ra một chút.
Tránh cho mọi người hiểu lầm là hắn.
Truy Phong: “...”
Đối mặt với ánh mắt đầy thương cảm của mọi người xung quanh, trên trán hắn đột nhiên xuất hiện ba vạch đen.
Biểu cảm xấu hổ quá.
Ta nóng lòng muốn tìm một cái hố trên mặt đất và chui vào.
Đây quả thực là hiện trường tự tử hàng loạt lớn!
Huhu, có cần phải hỏi to như vậy không?
Tuy hắn biết Lý Nguyên cố ý.
Tuy nhiên, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu thừa nhận.
“Chính là chuyện này.”
Lý Nguyên nghiêm túc nói: “Là thật, ta đùa giỡn với người lạ.”
Truy Phong tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận