Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1953 - Sợ hắn cái gì!

Tâm trạng vốn có chút lo lắng không khỏi trở nên bình tĩnh.
Đúng vậy, tại sao phải chạy chứ?
Tu vi người này chỉ là Địa Tiên kỳ, cho dù phát hiện bọn ta thì có thể làm gì bọn ta?
Hắn suy đoán lợi hại, không có nghĩa là hắn đánh nhau lợi hại.
Sợ hắn cái gì chứ!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Hồ Thiết Hoa càng thêm thoải mái.
Rất nhanh, đám người Tiểu Quách, lão Bạch lập tức nhìn thấy một đội phu thê trung niên sáng nay đến tìm nơi ở lại mang theo đứa trẻ đi xuống lầu.
Khí chất mấy người họ thong dong bình tĩnh, ánh mắt sắc bén mang theo ánh sáng, không còn bình thường như trước nữa.
Chỉ thấy nam nhân trung niên áo xám đi tới trước mặt Lý Nguyên, ôm quyền với Lý Nguyên:
“Sở Lưu Hương bái kiến Lý công tử, lần đầu gặp mặt đã dùng cách này, thật sự là hổ thẹn.”
Đây là lần đầu tiên Sở Lưu Hương thất thủ từ trước đến nay, nên đương nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Lý Nguyên nhìn Sở Lưu Hương, thản nhiên nói: “Chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp mặt đúng không, không phải buổi trưa ở Tụ Phong trà lâu đã gặp mặt rồi sao?”
Tạch!
Sở Lưu Hương nghe vậy, lập tức há to miệng, nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt không thể tin.
Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ ở bên cạnh cũng mở to hai mắt.
Sở Lưu Hương khiếp sợ nói: “Thì ra lúc ở trà lâu, ngươi đã nhận ra ta!”
Lý Nguyên: “Đương nhiên.”
“Tụ Phong trà lâu? Có chuyện gì vậy? Lẽ nào các ngươi đã gặp mặt ở trà lâu sao?”
Tiểu Quách vừa kinh ngạc, lại bất ngờ.
Lý Nguyên giải thích:
“Hôm nay, lúc ở Tụ Phong trà lâu, mấy người bọn họ đã biểu diễn một vở kịch cho ta xem, diễn xuất hạng nhất.”
Khóe miệng của mấy người Tống Điềm Nhi, Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung không tự chủ được mà co giật mấy cái, mặt cũng có chút xấu hổ.
Điều này, cảm giác như đang châm chọc bọn họ vậy!
Trước đó, bọn họ còn tự nhận mình ngụy trang rất hoàn mỹ.
Không ngờ, thật ra bản thân chỉ biểu diễn cái cô đơn lạnh lẽo!
Tống Điềm Nhi rốt cục cũng hiểu được tại sao Lý Nguyên thấy nàng ngã cũng không đỡ, cũng không làm chứng giúp nàng.
Bởi vì lúc ấy Lý Nguyên đã biết mục đích của nàng.
Nên đương nhiên hắn sẽ không giúp một người muốn gây bất lợi cho mình!
Người này đúng là khủng bố!
Sở Lưu Hương cảm thán nói:
“Thì ra lúc ấy ngươi đã nhìn thấu kế hoạch của bọn ta. Vốn ta cho rằng mình ngụy trang rất tốt, không ngờ đã sớm bị Lý công tử nhìn thấu. Giang hồ đồn đãi Lý công tử tính toán không bỏ sót, quả nhiên danh bất hư truyền. Sở Lưu Hương bội phục, bội phục.”
Nói xong, chỉ thấy trên người Sở Lưu Hương hiện lên huyền quang, sau đó hắn lập tức biến trở về dáng vẻ vốn có.
Một công tử tuổi ba mươi nho nhã tay cầm quạt gấp, bạch y trắng như tuyết.
Mà trên người Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi trong quán trọ cũng hiện lên một tia huyền quang, sau đó biến trở về dáng vẻ vốn có của bọn họ.
Nhìn thấy mấy khách hàng vốn bình thường trở nên oai hùng bừng bừng, khí chất bất phàm, đám người quán trọ không khỏi há to miệng.
Không ngờ, không ngờ khách hàng hôm nay đến đều là đồng bọn của Sở Lưu Hương.
Thủ đoạn kín đáo như thế, là do gặp được Lý Nguyên, nếu không, đổi lại là người khác, nhất định sẽ bị Sở Lưu Hương tính kế.
Tiểu Quách nhẫn nhịn cảm thán, nàng hỏi Sở Lưu Hương: “Hiện tại thân phận và kế hoạch của các ngươi đều bị Lý Nguyên nhìn thấu, vậy các ngươi còn muốn tiếp tục trộm Cửu Diệp Linh Chi thảo của Lý Nguyên nữa hay không?”
Sở Lưu Hương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu Lý công tử đã nhìn thấu kế hoạch của bọn ta, thì đương nhiên bọn ta không có lý do tiếp tục, lần này là bọn ta thất bại. Chỉ là…”
Hắn chuyển giọng:
“Cửu Diệp Linh Chi thảo rất quan trọng đối với bọn ta, liên quan đến tính mạng của một tri kỷ chí giao, bởi vậy ta hy vọng Lý công tử có thể mở điều kiện trao đổi Cửu Diệp Linh Chi thảo.”
Vẻ mặt Sở Lưu Hương thành khẩn nhìn Lý Nguyên: “Bất kể điều kiện gì, chỉ cần tại hạ có thể làm được, tại hạ tuyệt đối nghiêm túc.”
Mấy người Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung bên cạnh cũng đều có vẻ mặt mong chờ nhìn Lý Nguyên, hy vọng Lý Nguyên có thể ra điều kiện.
Dù sao thì Cơ Băng Nhạn cần có Cửu Diệp Linh Chi thảo mới có thể khởi tử hồi sinh.
Lý Nguyên làm việc vốn là chú trọng trao đổi giá cả.
Hắn thấy Sở Lưu Hương bảo mình ra điều kiện thì mở miệng đề cập điều kiện, nói: “Cửu Diệp Linh Chi thảo là Hậu thiên linh căn cực phẩm, nếu muốn trao đổi, các ngươi chỉ cần xuất ra đồ vật tự cho là có thể tương đương để trao đổi là được.”
Sở Lưu Hương nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một tia khó xử.
Đừng thấy hắn tiêu sái, thật ra đồ vật thật sự có thể coi là bảo vật trên người hắn vốn không nhiều, chí bảo có thể sánh với Hậu thiên linh căn cực phẩm thì chẳng có món nào.
Còn những bảo vật trước đây hắn trộm được đều bị hắn đổi thành bạc, sau đó cầm đi cứu tế người nghèo, bản thân chẳng giữ lại món nào cả.
Cho nên Lý Nguyên muốn hắn lấy đồ vật tương đương trao đổi, hắn thật sự không biết rốt cuộc bản thân có cái gì có thể sánh với Hậu thiên linh căn cực phẩm. Mấy người Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi cũng biết tình hình thật của Sở Lưu Hương, trên mặt bọn họ cũng không khỏi lộ ra buồn sầu.
Sở Lưu Hương suy nghĩ một lúc, quét ống tay áo về phía bàn trước người Lý Nguyên.
Một ánh hào quang qua đi, chỉ thấy trên bàn gỗ bày đầy các loại bảo vật lóe ra linh quang.
Những bảo vật này có Đông Hải trân châu to bằng nắm tay của trẻ con, có ngọc thạch, mã não, xà cừ trong suốt lóng lánh.
Có dạ minh châu lóe ra ánh sáng bảy màu, còn có các loại bảo vật như linh chi, linh đan, bí tịch, pháp khí…
Rậm rạp chằng chịt, không dưới một trăm loại.
Những thứ này đối với người bình thường thì giống nhau, có thể sống tiêu sái mấy chục năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận