Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 137 - Hậu Thổ nghi ngờ bản thân mình là đầu heo!

“Vậy ngươi nói phải là bao nhiêu con?” Hậu Thổ không phục nói.
Lý Nguyên nói: “Hai con thôi.”
Mấy người Hậu Thổ, Nữ Oa, Vô Đương cùng ngây ngẩn, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao lại chỉ có hai con.
“Sao có thể là hai con được, vĩnh viễn cũng không thể được.” Hậu Thổ ra sức lắc đầu.
Đát Kỷ cũng gật đầu: “Đúng vậy, trên cây có bảy con, trên mặt đất có một con, bảy cộng với một là tám con. Hậu Thổ tỷ tỷ nói không sai!”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta nói là, trên cây cưỡi một con, dưới đất có một con, cho nên tổng cộng có hai con khỉ.”
“A.” Hậu Thổ trợn tròn mắt nói: “Là từ cưỡi sao, lẽ nào không phải là từ bảy trong năm sáu bảy à?”
Mấy người Nữ Oa, Vô Đương đều được mở rộng tầm mắt.
Câu hỏi cưỡi con khỉ quá biến thái rồi, sao có thể nghĩ ra được chứ.
Lý Nguyên khinh bỉ nhìn Hậu Thổ: “Nếu như thật sự là bảy cộng một, ta cần phải kiểm tra các ngươi não phản ứng nhanh nhạy hay không à? Xem ra não của các ngươi cũng không nhanh lắm.”
“Hóa ra đây chính là trí não phản ứng nhanh à, thú vị lắm, chúng ta chơi tiếp đi”
Hiểu rõ nguyên tắc của trò trí não phản ứng nhanh, hai người Hậu Thổ và Nữ Oa bắt đầu xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử.
Trong lòng xin thề nhất định trả lời đúng câu hỏi sau.
Lý Nguyên thấy Hậu Thổ muốn thử thách như vậy đành ra một câu hỏi: “Nếu như có một nốt ruồi, mọc ở đâu mới không khiến các ngươi lo lắng.”
Hậu Thổ nhanh chóng đáp: “Sau lưng, mọc ở trên lưng ta sẽ không lo lắng.”
Nữ Oa: “Mọc ở eo ta sẽ không lo lắng.”
Đát Kỷ: “Mọc ở cánh tay ta sẽ không lo lắng.”
Lý Nguyên cạn lời: “Đây là đáp án của các ngươi, não phải nghĩ theo hướng khác!
Hậu Thổ gãi đầu, mái tóc bị rơi xuống vài sợi nhưng vẫn cảm thấy nốt ruồi mọc ở sau lưng sẽ không lo lắng.
Nữ Oa cũng ngồi đó ra sức suy nghĩ, nàng nói: “Dù sao thì chỉ cần không mọc những nơi rõ ràng như trên mặt, trên tay, những nơi khác đều chẳng sao.”
Đát Kỷ, Vô Đương, Quy Linh thậm chí Hậu Thổ đều đồng ý gật đầu.
“Ngươi đừng cố ý tỏ ra huyền bí nữa, mau nói đáp án cho bọn ta đi, bọn ta chắc chắn trả lời đúng.” Hậu Thổ thúc giục Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Đương nhiên mọc trên mặt người khác mới không cần lo rồi.”
Bộp!
Hậu Thổ vỗ mạnh vào trán của mình.
“y da. Hóa ra là mọc trên mặt người khác, sao ta lại không nghĩ đến phương diện này nhỉ!”
Nữ Oa, Đát Kỷ cũng lộ ra nét mặt bừng tỉnh.
“Thật sự là mọc trên mặt người khác mới không lo lắng, đáp án này tuyệt đối rồi!”
Mọi người không khỏi đập bàn hô tuyệt.
“Bọn ta đã hoàn toàn dò được nguyên tắc, ngươi hỏi thêm câu nữa đi, lần này nhất định có thể trả lời đúng!”
Mọi người không chịu thua lại khiêu chiến với Lý Nguyên.
“Có một con heo con, bỗng nhiên chạy như điên về phía trước với tốc độ một trăm dặm một tức, xoảng một cái, đâm lên trên cây, chết rồi, hỏi tại sao?”
“Chạy quá nhanh.”
“Sai, bởi vì não của heo không phản ứng nhanh được!”
“Hì hì!”
Sau đó Lý Nguyên liên tiếp hỏi mấy câu đố trí não phản ứng nhanh, nhưng mọi người chẳng trả lời đúng lần nào.
Hậu Thổ nắm lấy tóc.
Nữ Oa bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Rõ ràng câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng tại sao lại không nghĩ ra được?
Lẽ nào bọn họ thật sự là đầu heo sao?
Chơi bời hai ngày, Vô Đương Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu đều bịn rịn từ biệt Lý Nguyên, đến Địa phủ nhậm chức.
Các trò chơi kỳ ảo của Lý Nguyên quá nhiều, nếu cứ ở lại nữa bọn họ cảm thấy mình sắp quên luôn phải tu luyện như thế nào rồi.
Hậu Thổ và Nữ Oa cũng có việc riêng, đều rời khỏi Triều Ca.
Cuộc sống của Lý Nguyên lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Mỗi ngày hoặc là đến Khoái Hoạt Lâm khoe khoang với đám người Hoàng Phi Hổ, nghe Thương Dung oán trách hành vi của Trụ vương vui buồn thất thường, hoặc là tự mình chiên khoai tây, nướng BBQ, cuộc sống hằng ngày trải qua vô cùng vui vẻ.
Trong lúc Lý Nguyên tự do tận hưởng cuộc sống, Tây Côn Luân lại xảy ra một sự kiện lớn.
Tây Vương Mẫu, một trong ba nghìn khách hồng trần ở Tử Tiêu cung, từng được Đạo Tổ đích thân phong đứng đầu tiên nữ, lễ hội bàn đào cứ năm trăm năm tổ chức một lần lại bắt đầu rồi.
Hàng ngàn tu sĩ Tam giới đều đến thành Long Nguyệt Tây Côn Luân, chuẩn bị thưởng thức hội bàn đào, thưởng thức Quỳnh Tương Ngọc Dịch.
Trong chốc lát, thành Long Nguyệt trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà những tu sĩ đến đấy phần lớn đều chỉ có tu vi Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên.
Đại La Kim Tiên rất ít, Chuẩn Thánh càng trở nên cực hiếm, chỉ có một mình Trấn Nguyên Tử mà thôi.
So với cảnh tượng rầm rộ vạn tiên kéo đến trước đây, hội bàn đào lần này chỉ có thể nói là hơi giản dị.
Tây Vương Mẫu ngồi trên chính giữa đại điện, nhìn tu sĩ Tam giới ăn uống linh đình trong đại điện, tuy rằng vẻ mặt vẫn tỏ ra ung dung cao quý nhưng trong lòng lại không khỏi thầm thở dài.
“Haizz!”
Trấn Nguyên Tử ngồi ở vị trí đầu tiên, uống Quỳnh Tương Ngọc Dịch do Vương Mẫu chế riêng, không khỏi thở dài.
Trước đây hắn cảm thấy Quỳnh Tương Ngọc Dịch tuyệt không thể tả, nhưng từ lần trước hắn uống Bách Hoa Tửu và Thanh Phong Túy lại cảm thấy Quỳnh Tương Ngọc Dịch lại hơi khó uống.
Nếu sớm biết đã không uống Bách Hoa Tửu và Thanh Phong Túy rồi, uống mỹ tửu như vậy làm sao có thể uống được những loại rượu khác chứ?
Nhưng mà Bách Hoa Tửu và Thành Phong Túy nào có thể thường xuyên uống được chứ.
“Khổ quá!”
“Trấn Nguyên Tử đạo hữu sao lại thở dài? Lẽ nào Quỳnh Tương Ngọc Dịch không hợp khẩu vị của đạo hữu sao?”
Tây Vương Mẫu nghe tiếng thở dài của Trấn Nguyên Tử, đành phải lên tiếng hỏi.
Trấn Nguyên Tử thấy tiếng thở dài của mình bị Tây Vương Mẫu nghe được, nét mặt hơi ngượng ngùng: “Chủ yếu là khoảng thời gian trước từng uống hai loại mỹ tửu, dư vị vẫn còn mãi, nhất thời cảm khái, mong Tây Vương Mẫu chớ chê trách.”
Tây Vương Mẫu tò mò hỏi: “Mỹ tửu thế nào mà lại có thể khiến đạo hữu nhớ mãi không quên như thế? Lẽ nào là Thần Nông Địa Hoàng lại ủ ra mỹ tửu mới gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận