Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2119 - Cửu âm Cửu Dương Thần Công!! (2)

Nói là nếu Lý Nguyên không giúp thì sẽ dùng phương pháp này để làm phiền Lý Nguyên, làm phiền đến lúc Lý Nguyên không thể không giúp thì thôi.
Không nghĩ tới, Lý Nguyên thế mà lại nhận thất được ý nghĩ của Tiểu Thanh.
Mà vì để tránh cho bị Tiểu Thanh ăn nhờ ở đậu, Lý Nguyên lúc này mới sảng khoái đáp ứng giúp Lâm Đại Ngọc.
Bạch Tố Trinh không biết là nên nói Tiểu Thanh bất hạnh hay là nên nói Lâm Đại Ngọc rất may mắn.
Tiểu Thanh giờ phút này thì lộ ra cái mặt lấm lem.
Biểu cảm rất thẹn thùng.
Không nghĩ tới lời mình nói bậy lại bị Lý Nguyên biết.
Trời ạ, làm gì có chuyện nào lúng túng khó xử hơn chuyện này!
Quan trọng là, Lý Nguyên vì không muốn bị ta làm phiền, thế mà lại trực tiếp đồng ý giúp Lâm Đại Ngọc.
Ta, ta thật sự làm cho người khác thấy phiền như vậy sao?
Hu hu hu, không muốn sống nữa!
Tiểu Thanh muốn khóc!
Lâm Đại Ngọc ở một bên thì lộ ra biểu cảm rất chấn kinh.
Nàng không nghĩ đến tiểu sư phụ chỉ tự nói một chút thế mà Lý Nguyên cũng biết.
Năng lực này, cũng quá khủng bố đi.
Đồng thời, trong lòng nàng còn lâm râm ao ước được như tiểu sư phụ.
Nàng cảm giác được Lý Nguyên rất có thiện cảm với tiểu sư phụ.
Không phải thì nếu là người bình thường cũng sẽ không sợ lọa uy hiếp này của tiểu sư phụ!
Bạch Tố Trinh thấy dáng vẻ muội muội xấu hổ mức cuộn chân thì tranh thủ thời gian nhịn cười, hỗ trợ nói sang chuyện khác: “Cái kia, Lý công tử, ngươi chuẩn bị giúp Ngọc Ngọc như thế nào?”
Lý Nguyên nghe vậy, lập tức tiện tay lấy một lá bào lên từ trên mặt bàn.
Trong lòng hơi động, lá bài lập tức biến thành một bản thư tịch cổ xưa.
Lý Nguyên đưa thư tịch cho Lâm Đại Ngọc, nói: “Về sau ngươi tu luyện theo quyển công pháp này tự nhiên sẽ không phá vỡ thế âm dương hòa hợp trong cơ thể nữa.”
Lâm Đại Ngọc vội vàng tiếp nhận công pháp liếc mắt nhìn, chỉ thấy bìa viết vài chữ ‘Cửu âm Cửu Dương Thần Công’ to.
Mấy chữ này được viết vô cùng phiêu dật, nhìn giống như muốn bay ra ngoài từ trên trang giấy vậy.
Lâm Đại Ngọc còn muốn nhìn kỹ, đúng vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy đại sư phụ kích động nhắc nhở: “Ngọc Ngọc thất thần làm gì? Còn không nhanh tạ ơn Lý công tử truyền thụ bí tịch?”
Có thể để cho Lý công tử truyền thụ công pháp bí tịch, Bạch Tố Trinh hiểu rõ chuyền này khó như thế nào nên đương nhiên là kích động rồi.
Lâm Đại Ngọc qua sự nhắc nhở của đại sư phụ mới phản ứng được.
Chỉ thấy nàng vội vàng đứng lên, trịnh trọng đối thi lễ một cái với Lý Nguyên: “Đại Ngọc đa tạ Lý công tử truyền thụ công pháp.”
Lý Nguyên không thèm để ý khoát khoát tay, nói: “Không có gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn sư phụ mặt dày của ngươi là được rồi.”
Tiểu Thanh đỏ mặt, phản bác: “Ta mặt dày chỗ nào? Mặt ta rõ ràng là thổi qua là rách có được không?”
Lý Nguyên nhìn Tiểu Thanh, trêu ghẹo nói: “Hiện tại ta đã giải quyết chuyện đồ đệ tẩu hỏa nhập ma của ngươi rồi, ngươi cũng không nên ăn nhờ ở đậu đâu!”
Tiểu Thanh vội vàng an ủi: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không, cũng lắm thì ta chỉ ở mười ngày nửa tháng là đi thôi.”
Lý Nguyên im lặng nói: “Cái này còn kêu ta yên tâm?”
Tiểu Thanh gật đầu nói: “Đương nhiên, lúc đầu, vốn dĩ kế hoạch của ta là đặc biệt chuẩn bị cho mình ngươi một hai năm đây này!”
Nghe thấy ý nghĩ của Tiểu Thanh, Lý Nguyên lập tức lườm nguýt một cái, đây là muốn định cư ở chỗ hắn hay gì!
Thấy tiểu sư phụ cười cười nói nói với Lý Nguyên, Lâm Đại Ngọc nhìn rất là ao ước.
Nói thật, nàng nhìn Lý Nguyên thôi đã cảm thấy khẩn trương, trái tim nhỏ không có chỗ để, chớ nói chi là cười cười nói nói với Lý Nguyên.
Nàng cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể như vậy với Lý Nguyên được.
“Đinh linh linh!”
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một trận gió tiếng chuông vang lên.
Ngay sau đó, một âm thành già nua truyền đến từ tiền sảnh.
“Lý chưởng quỹ có ở đây không?”
Lâm Đại Ngọc nghe thấy giọng nói sang sảng này chỉ cảm thấy rất quen tai, cảm giác giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
Ngay tại thời điểm nàng đang âm thầm tự mình suy đoán xem đây là giọng của ai thì chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ chỗ tiền sảnh.
“Lưu bà bà?”
Lâm Đại Ngọc không nhịn được kêu lên.
Nàng không nghĩ đến lại có thể gặp được Lưu bà bà ở đây.
“Còn có Xảo tỷ.”
Lâm Đại Ngọc nhìn thấy một bé gái bên cạnh Lưu bà bà thì kinh ngạc kêu lên: “Xảo tỷ, sao ngươi lại ở cùng với Lưu bà bà thế?”
Giờ phút này Lưu bà bà đang dẫn theo cháu trai Bản Nhi và một bé gái hơn mười tuổi đi đến, lúc nàng trông thấy Lâm Đại Ngọc thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Lâm tiểu thư, nghe nói ngươi đi xem bệnh, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Cái kia phấn điêu ngọc trác nữ oa, thì vui vẻ chạy đến Lâm Đại Ngọc bên người, thân thiết kêu lên: “Lâm cô cô.”
Lâm Đại Ngọc sờ sờ đầu Xảo tỷ, cảm khái nói: “Ta và sư phụ tới đây chữa bệnh, không ngờ lại gặp các ngươi.”
Lưu bà bà ngạc nhiên nhìn Lý Nguyên, nói: “Lý chưởng quỹ đây còn xem bệnh giúp người khác sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh cười nói: “Thỉnh thoảng sẽ xem bệnh cho người khác.”
Lâm Đại Ngọc nhìn Lưu bà bà cùng Lý Nguyên, ngạc nhiên nói: “Lưu bà bà thế mà lại quen biết Lý công tử sao”
Lưu bà bà giải thích: “Trước kia ta ở trên đường này, là hàng xóm với Lý chưởng quỹ cho nên quen biết.”
“Thì ra là thế.”
Lâm Đại Ngọc giật mình gật đầu.
Nàng không nghĩ tới trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Nàng lại nhìn Xảo tỷ, hỏi: “Sao Xảo tỷ lại ở chung với Lưu bà bà vậy?”
Xảo tỷ nghe vậy, dường như nghĩ đến chuyện thương tâm nào đó lập tức khóc lên.
Nàng vừa lau nước mắt, vừa nói: “Trước đó trong nhà xảy ra chuyện, cữu cữu kia của ta nhẫn tâm vì chút tiền thế mà lại bán ta. May nhờ có Lưu bà bà cứu giúp chuộc ta ra. Đáng tiếc, Lưu bà bà vì cứu ta mà bán cả nhà ở rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận