Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1139 - Mùi của cặn bã.

Nàng nhìn Thần Niệm, bất mãn nói:
“Ngươi tại sao cùng không mau giáo huấn hắn cho ta?”
Thần Niệm: “...”
Đại tiểu thư ơi, ta không phải tay chân của ngươi đâu!
Hơn nữa, việc này cũng vượt ra khỏi quyền hạn của ta rồi.
Diệp Lăng Không hỏi Thần Niệm:
“Ngươi nếu là cộng chủ Thần Niệm, tại sao lại ở trong ấm trà này?”
Thần Niệm thản nhiên nói:
“Ngươi đã nói ra ba cái nguyện vọng, không có cơ hội lại ước nguyện nữa đâu.”
Đát Kỷ nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn Thần Niệm, lại nhìn Diệp Lăng Không một chút, nói:
“Hắn từng đáp ứng nguyện vọng của ngươi?”
Thần niệm vội vàng gật đầu nói:
“Không sai, người đầu tiên lấy được ước nguyện từ ta, chính là hắn. Sau khi hắn thực hiện ba nguyện vọng, đã ném ta đi. Sau đó ta bị ngươi nhặt được.”
Đát Kỷ hiếu kỳ nói:
“Để trao đổi nguyện vọng, phải dùng vật trân quý nhất của bản để trao đổi, hắn dùng cái gì trao đổi?”
Thần niệm:
“Người nữ phụ yêu thương hắn nhất, mẹ của hắn người quan tâm hắn nhất, cùng với mạng của hắn.”
Đát Kỷ nghe vậy, nhất thời vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn Diệp Lăng không.
“Chẳng trách sao ta cảm nhận trên thân thể ngươi, ngửi thấy mùi của kẻ cặn bã, thì ra, ngươi thật sự là người cặn bã, vậy mà dám dùng mẫu thân của bản thân cùng với nữ nhân yêu thương ngươi nhất tới trao đổi nguyện vọng. vừa nãy nói ngươi là ếch nhái, là xúc phạm ếch nhái.”
Diệp Lăng Không không nghĩ rằng Thần Niệm sẽ nói điều kiện của hắn cho Đát Kỷ nghe, hoàn toàn bày ra khía cạnh xấu hổ của mình, như hấp thụ toàn bộ ánh sáng trước mặt Đát Kỷ, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Không biết là do xấu hổ, hay nghe thấy lời của Đát Kỷ mà hắn trở nên tức giận.
Hắn không cam lòng yếu thế với Đát Kỷ phản bác:
“Ngươi còn không phải cũng là một dạng như vậy sao, có tư cách gì nói ta?”
Đát Kỷ không hiểu ý của Bạch Diệp Lăng Không nói:
“Ta sao lại giống với tên cặn bã như ngươi? Ngươi giống như rác rưởi vậy, ta làm sao mà giống ngươi được.”
Diệp Lăng Không cười lạnh nói:
“Ha, vậy ngươi dám nói ra, ngươi lấy cái gì trao đổi nguyện vọng với Thần Niệm không?”
Đát Kỷ: “Ta không trao đổi nguyện vọng với hắn.”
Diệp Lăng Không làm sao sẽ tin.
“Ngươi không cần nói sạo, nếu ngươi không trao đổi nguyện vọng với hắn, làm sao ngươi khả năng sở hữu hai món chí bảo này?”
Đát Kỷ giờ mới hiểu được, Diệp Lăng Không là đang tự bổ não về lai lịch của Khai Thiên Phủ cùng với Nghê Thường Hà Y.
Nàng đang muốn nói gì đó, đúng lúc này, nàng thấy Diệp Lăng Không hỏi Thần Niệm.
“Nàng lấy cái gì trao đổi nguyện vọng với ngươi?”
Thần Niệm lãnh đạm liếc mắt nhìn Diệp Lăng Không, sau đó quay đầu sang một bên, căn bản không có ý muốn trả lời Diệp Lăng Không.
Diệp Lăng không: “...”
Hắn cảm thấy da mặt đang run lên.
Hắn thấy Thần Niệm đối với Đát Kỷ có vấn đề, hỏi gì đáp nấy, đối với hắn lại không để ý tới, thậm chí còn muốn hắn trao đổi nguyện vọng mới có thể trả lời vấn đề này, thái độ như vậy, cũng quá rõ ràng rồi?
Chẳng lẽ Thần Niệm cũng trọng nữ khinh nam sao?
Trong lòng Diệp Lăng Không rất tổn thương.
Đát Kỷ nói với Thần Niệm:
“Ngươi lo lắng làm gì, giáo huấn hắn nhanh lên một chút không được à? Ta còn phải đi đó, phải biết rằng, ca ca rất có khả năng sẽ nhớ ta, nhớ thành sinh bệnh, ta phải trở về cứu mạng hắn, không thể trì hoãn được đâu!”
Thần niệm nghe vậy, cơ miệng không khỏi run lên.
Hắn rất muốn nói với Đát Kỷ, đừng quá tự tin, đại đạo chí cao làm sao có khả năng vì nhớ nàng mà nhớ thành sinh bệnh?
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Thần Niệm vẫn quyết định không mở miệng.
Hắn có loại dự cảm, lời nói thật này sẽ khiến hắn bị thương!
Nhưng mà, nếu Đát Kỷ mang Lý Nguyên ra, thì Thần Niệm không khỏi không suy nghĩ đến yêu cầu Đát Kỷ!
Ngạch. Phải nói, còn suy nghĩ cái rắm ấy.
Làm một mạch, thực hiện yêu cầu vô điều kiện!!
Diệp Lăng Không nghe yêu cầu của Đát Kỷ, không khỏi cười lạnh: “Ngươi muốn Thần Niệm động thủ, phải trao đổi nguyện vọng với hắn thì mới……”
“Ầm ầm ầm……”
Diệp Lăng Không còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy trên mặt của mình bị đấm mấy cái liên tục, trực tiếp đánh sưng vù mặt hắn, hai hốc mắt cũng đã đen thành gấu trúc.
Là ai, là ai đang đánh ta?
Ai lại có thể đánh trúng ta?
Diệp Lăng Không vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Liên tục nhìn khắp bốn phía.
Chính ngay lúc này, mặt của hắn lại bị đánh trúng vài cái.
Trên đầu nổi lên vài cục u, răng cũng bị.
Đến lúc này, hắn cuối cùng đã nhìn thấy là ai đang tấn công hắn.
Chỉ thấy Thần Niệm đang tung nấm đấm về phía hắn.
Thần Niệm vậy mà động thủ rồi!
Hắn mà lại thật sự nghe theo mệnh lệnh của Đát Kỷ!
Lẽ nào, Đát Kỷ đã trao đổi nguyện vọng với Thần Niệm rồi sao?
Nhưng tại sao không nhìn thấy Đát Kỷ mang thứ trân quý nhất của bản thân ra trao đổi?
Hoặc là, thứ nàng trân quý nhất, cũng giống như sinh mệnh vậy, không cách nào dùng mắt thường nhìn thấy được?
Đúng, nhất định là như vậy!
Nếu không, với tính cách của Thần Niệm, sao lại tấn công ta.
Trong lòng Diệp Lăng Không vừa nhanh chóng chuyển động các suy nghĩ, vừa chống lại sự tấn công của Thần Niệm với hắn.
Nhưng mà, Diệp Lăng Không phát hiện, bản thân ở trước mặt Thần Niệm, cũng giống như một tên trẻ con, căn bản không có sức phản kháng.
Bất luận hắn là né tránh, hay là pháp tắc chi thuẫn phòng ngự toàn thân cơ bản, cũng căn bản không chắn được công kích của Thần Niệm.
Đến lúc này hắn mới hiểu, sự chênh lệch của bản thân và Thần Niệm rốt cuộc lớn như thế nào.
Chẳng lẽ Thần Niệm đã là đại đạo rồi?
Làm sao đây, lẽ nào chỉ có thể bị Thần Niệm giáo huấn sao?
Không biết Thần Niệm có giết chết ta không?
Trong lòng Diệp Lăng Không xẹt qua một tia sợ hãi.
Dù sao mạng sống của hắn cũng đã đánh đổi nguyện vọng, chết rồi sẽ không thể sống lại.
Vì vậy, hắn sợ hãi cái chết hơn gì hết.
Trước đây, hắn tưởng rằng sau khi bản thân trở thành Thiên Đạo Thánh Nhân thì không có ai có thể giết chết hắn nữa.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng, có người vậy mà lại có được Hồng Mông Hồ, còn biến Thần Niệm thành tay chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận