Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 689 - Sớm muộn cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình từng chém gió!

Kinh Hà Long Vương nhanh chóng xua tay giải thích: “Tôn giả xử oan cho ta rồi, ta không phải là liều mạng cũng không nỡ bỏ tiền, mà là Tụ Bảo Bồn kia đã thuộc về người khác rồi.”
Phật Di Lặc nghi ngờ nói: “Ngươi cam lòng đem thứ chí bảo như vậy tặng cho người khác?”
Kinh Hà Long Vương lắc đầu nói: “Đương nhiên là không cam lòng, hơn nữa Tụ Bảo Bồn cũng không phải là ta tặng cho đối phương, là ta và hắn đánh cược, ta thua rồi, nên phải thua Tụ Bảo Bồn cho hắn.”
Phật Di Lặc vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ: “Các ngươi cược cái gì, vậy mà lại đáng giá để ngươi dùng Tiên thiên linh bảo cực phẩm làm tiền đặt cược? Vậy tiền đặt cược của hắn lại là thứ gì?”
Kinh Hà Long Vương: “Cược ta có phải chết vào hôm nay hay không. Ta nói không phải, hắn nói phải, vậy nên ta thua rồi. Về phần tiền đặt cược của hắn, đương nhiên cũng là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm rồi.”
Hai cái Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Phật Di Lặc hưng phấn tới mức mặt đỏ tía tai, gò má trên mặt không chịu kiểm soát mà nhẹ nhàng run rẩy.
Lẽ nào Phật gia ta cuối cùng đến lúc đổi vận rồi sao

Rõ ràng, hắn đã đem chiếc Tiên thiên linh bảo cực phẩm kia, trở thành của hắn rồi.
Phật Di Lặc nhịn xuống kích động trong lòng, hắn nghe thấy nội dung đánh cược giữa Kinh Hà Long Vương và người khác, trên mặt không khỏi lộ vẻ bất ngờ: “Vậy mà lại có người tính ra được hôm nay ngươi sẽ chết? Đây là tu sĩ phương nào? Sao lại có năng lực tính toán lợi hại đến vậy?”
Phải biết rằng, bây giờ ở trong lượng kiếp Tây Du, thiên cơ một mảnh hỗn loạn, ngay cả phật Di Lặc cũng không thể tính ra được.
Hắn nghĩ không ra, là người như nào vậy mà lại tính ra chính xác cái chết của Kinh Hà Long Vương?
Kinh Hà Long Vương thành thật nói: “Hắn là tu sĩ phương nào ta cũng không rõ, mấy ngày trước ta vô tình gặp được hắn trong một khách điếm, hơn nữa hoàn toàn không nhìn ra được tu vi thật sự của hắn.”
Phật Di Lặc nhíu nhíu mày: “Vậy hắn tên gọi là gì?”
Kinh Hà Long Vương nói: “Hắn nói hắn tên Lý Nguyên.”
Bùm!
Phật Di Lặc lảo đảo một cái, trực tiếp ngã trên đất, ngã kiểu chụp ếch.
Biểu cảm nói không nên lời sợ hãi muốn chết, nghẹn họng nhìn trân trối.
Giống như là nghe thấy chuyện kinh khủng nhất trên thế giới vậy.
Vẻ mặt Kinh Hà Long Vương ngẩn ra.
Đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phật Di Lặc tôn giả sao lại ngã chụp ếch ra thế kia? Vừa nãy hình như cũng không có xảy ra chuyện gì mà? Ta chỉ là đã nói ra một cái tên thôi a?
Không đến mức đấy chứ? Kinh Hà Long Vương chỉ cảm thấy trong đầu đều tràn đầy dấu chấm hỏi.
Phật Di Lặc nhịn xuống sợ hãi, vội càng nhảy từ dưới đất lên.
Hắn bất chấp nhếch nhác, nhìn chằm chằm không chớp mắt Kinh Hà Long Vương, the thé hỏi: “Ngươi nói hắn tên là gì? Ngươi nói lại một nữa.”
Kinh Hà Long Vương ngốc nghếch nói: “Hắn tên Lý Nguyên à?”
Đường đường phật môn Phật gia, sao tai còn không nhanh nhạy chứ?
Phật Di Lặc trầm giọng truy hỏi: “Hắn bao tuổi rồi, tướng mạo ra sao, có đặc trưng gì?”
Không phải thật sự là vị tuyệt thế đại năng kia chứ?
Hắn không phải là biến mất rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện rồi?
Sư phụ bảo hộ, hoàn toàn đừng là vị tổ tông kia mà!
Kinh Hà Long Vương: “Tuổi tác chừng hai mươi, trông phong hoa tuyệt đại, ngọc diện tuấn nhan, khí chất xuất trần lúc ẩn lúc hiện, đối với chuyện gì, lúc nào cũng biểu hiện ra dáng vẻ vân đạm phong khinh...”
Nghe Kinh Hà Long Vương miêu tả, phật Di Lặc lẩm bẩm thì thào: “Xem ra, có lẽ là hắn rồi, Tụ Bảo Bồn rơi vào trong tay hắn, đã không còn duyên phận với ta nữa rồi!”
Nói đến đây, hắn liền không nhịn được cảm thấy đau lòng không thôi... kia chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm đó!
Còn là Linh Bảo đặc biệt có thể phục chế vạn vật.
Aizz, sao lại gặp phải hắn chứ!
Kinh Hà Long Vương thấy vẻ mặt rối rắm của phật Di Lặc, dáng vẻ mất mác, trong lòng vừa là kinh ngạc, vừa là tò mò.
Vị Lý Nguyên kia rốt cuộc là ai, tại sao phật Di Lặc chỉ mới nghe thấy tên của hắn, lại biểu hiện sợ hãi như sợ cọp vậy?
Phải biết rằng, phật Di Lặc chính là Tây Phương giáo, là sự tồn tại tối cao nhất ngoài giáo chủ ra.
Cho dù là đối mặt với Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân, đều có thể ngang vai ngang vế. Có thể là người khiến hắn sợ hãi, cả cái Hồng Hoang không vượt qua số chẵn.
Có lẽ nào, Lý Nguyên là Thánh Nhân?
Nhưng nếu như Lý Nguyên thật sự là Thánh Nhân, chỉ sợ tên của hắn, sớm đã náo động cả Hồng Hoang, sao lại có thể vô danh không chút tiếng tăm?
Kinh Hà Long Vương nhịn xuống tò mò trong lòng, thăm dò hỏi phật Di Lặc: “Xin hỏi phật tổ, không biết vị Lý Nguyên này rốt cuộc là ai? Tu vi cao đến đâu?”
Phật Di Lặc nhìn Kinh Hà Long Vương một cái, cảm khái nói:
“Nếu như, Lý Nguyên ngươi nói, thật sự là vị Lý tiền bối kia, tu vi của hắn, vốn không thể đo lường, đây là sự tồn tại mà Thánh Nhân cũng phải ngưỡng vọng.”
Răng rắc
Kinh Hà Long Vương bỗng nhiên nghe thấy âm thanh da đầu mình rạn nứt một tiếng.
Thánh Nhân cũng phải ngưỡng vọng?
Ôi mẹ ơi, đây mẹ nó cũng quá mạnh rồi! Thánh Nhân không phải cao cao tại thượng, vạn kiếp bất diệt hay sao? Ngoài đạo tổ ra, ai có thể khiến Thánh Nhân ngưỡng vọng?
Lẽ nào Lý Nguyên không hề chém gió, tu vi của hắn thật sự đã vượt qua cả hồng quân, thực lực có thể lực áp Bàn Cổ?
Lẽ nào linh căn, thể chất của tiểu cô nương kia, thật sự là Lý Nguyên sau này điều dưỡng mà ra.
Kinh Hà Long Vương giống như là bị điểm huyệt vậy, ngốc nghếch sững sờ tại chỗ, không động đậy.
Trong lòng chấn động, thật lâu không thể bình ổn.
Thật sự là cái tin tức này, quá chấn động, quá tan vỡ.
Không tiêu hóa nổi!
Phật Di Lặc cũng phải mấy một lúc lâu, mới bình phục lại tâm trạng kích động sau khi nghe thấy hai chữ 'Lý Nguyên'.
Hắn nói với Kinh Hà Long Vương: “Một khi Tụ Bảo Bồn đã không còn ở trong tay ngươi, nếu như ngươi không muốn chịu nổi khổ lột da rút gân, cũng chỉ có tối nay lại đi báo mộng cho Đường Vương, đồng thời sử dụng pháp thuật, hù dọa cho hồn vía hắn bất an là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận