Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1505 - Người không quỳ, chết!

Chẳng qua, Hổ Sát sao lại để nàng như ý nguyện được?
“Xem ra, ngươi lại không nắm chắc cơ hội lần này!”
Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Tảo lập tức cảm thấy toàn bộ không gian xung quanh sụp xuống.
Chỉ thấy ba ngàn Hổ Sát hờ hững cầm chùy lớn, đã vây nàng vào giữa.
Ba ngàn cự chuỳ thiểm điện, càng là từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, cùng nhau đập về phía Bạch Ngọc Tảo.
Cho dù Bạch Ngọc Tảo trốn vào dòng sông thời không, nhưng cũng không tránh khỏi công kích của cự chuỳ thiểm điện.
Công kích còn chưa tới, khí lãng kinh khủng cũng đã sượt qua mai tóc và tay áo của Bạch Ngọc Tảo.
Bạch Ngọc Tảo không cách nào né tránh những công kích này, đành phải lựa chọn miễn cưỡng đương đầu.
Nàng một mặt tế ra màn sáng phòng ngự mạnh nhất của mình.
Một mặt nhanh chóng bấm động pháp quyết, phát ra pháp tắc thuộc tính thủy khủng bố, nghênh đón ba ngàn đại chuỳ thiểm điện càng lúc càng gần.
“Ầm ầm.”
“Đùng đùng.”
Chấn động kinh khủng vô cùng, vang vọng chư thiên vạn giới.
Thời không đều do đó dồn dập bị chấn nát.
Bạch Ngọc Tảo chỉ ngăn cản được chốc lát, pháp tắc công kích nàng phát ra, đã bị đại chuỳ thiểm điện đập thành hư vô.
Đạo ấn phòng ngự trên người nàng, cũng tán loạn mẫn diệt, không chịu nổi một kích.
Mắt thấy Bạch Ngọc Tảo sắp cùng bị đánh thành bột mịn.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh như chuông bạc, đột nhiên hô lớn.
“Mẫu thân!”
Chính là Bạch Lăng đã mang theo Lý Nguyên trở về.
Chỉ là Bạch Lăng không nghĩ tới, chính mình vừa trở về, đã nhìn thấy mẫu thân bị thiểm điện đầy trời bao phủ, bị cự chuỳ chi chít quấn quanh, ngay cả đạo ấn phòng ngự trên người cũng bị nổ nát.
Thấy mẫu thân rơi vào tuyệt cảnh, sắp phải mệnh tang hoàng tuyền, Bạch Lăng tức khắc sợ đến kêu lớn một tiếng.
Trong lòng muốn mời Lý Nguyên hỗ trợ, chỉ là căn bản không kịp mở miệng, do đó theo bản năng nắm chặt bàn tay Lý Nguyên, dùng sức như muốn bóp nát bàn tay Lý Nguyên.
Tuy Bạch Ngọc Tảo nghe thấy tiếng la của nữ nhi, nhưng căn bản không kịp lên tiếng.
Nàng cho rằng bản thân khó thoát kiếp nạn này, sắp bị đánh thành bột mịn.
Chỉ là, công kích khủng bố, nàng cũng không chờ được.
Cực kỳ đột ngột, áp lực quanh người nàng lập tức tan biến.
Đưa mắt nhìn lại, nàng phát hiện chính mình vậy mà đã rời khỏi phạm vi công kích của Hổ Sát, đứng trên một đám tường vân.
Mà bên cạnh tường vân, còn có hai người đứng đó, là Bạch Lăng và Lý Nguyên!
Thấy Lý Nguyên, hai mắt Bạch Ngọc Tảo thoáng chốc thay đổi thần thái, phấn chấn hẳn lên.
Trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mừng rỡ và kích động khó có thể diễn tả bằng lời.
Thật tốt quá!
Bạch Lăng vậy mà mời được Lý tiền bối!
Nguy cơ của tộc Giao Nhân sẽ không sao nữa rồi!
Lại nói Hổ Sát Đại Đế.
Vẻ mặt của hắn rất nhẹ nhàng, theo hắn thấy, Bạch Ngọc Tảo chết chắc rồi.
Đối phương không thể tránh được công kích của hắn.
Mà kết quả cuối cùng, cũng đã chứng minh cách nhìn của hắn.
Bạch Ngọc Tảo bị ba ngàn pháp thân của hắn trực tiếp đánh thành hư vô, ngay cả chân linh cũng không để lại một xíu nào.
Đúng rồi, vừa rồi có người đang gọi “mẫu thân”.
Hổ Sát không khỏi theo tiếng nhìn qua.
Bất thình lình, hốc mắt của hắn trở nên lớn gấp hai, tròng mắt suýt nữa rơi trên mặt đất.
Hắn không nghĩ tới, Bạch Ngọc Tảo vậy mà không chết.
Vẫn hoàn hảo không hao tổn đứng trên một đám tường vân ở đằng xa, mặt đầy hồng quang.
Điều này sao có thể?
Làm sao nàng còn sống được?
Nàng né tránh tất cả công kích, rời khỏi bao vây của ta thế nào?
Vì sao vừa rồi ta không hề nhìn thấy nàng chạy ra?
Vẻ mặt của Hổ Sát, lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn không chớp mắt nhìn ba người Bạch Ngọc Tảo, Bạch Lăng, Lý Nguyên, quan sát qua lại, suy nghĩ nguyên nhân Bạch Ngọc Tảo thoát vây.
Là Bạch Lăng và nam tử kia cứu?
Nhưng hai người này một người mới Thái Ất Kim Tiên, một người mới Địa Tiên kỳ, căn bản không có thực lực này?
Thật là kỳ quái!
Bạch Ngọc Tảo cố nén kích động trong lòng, nhanh chóng hành lễ vạn phúc với Lý Nguyên: “Bạch Ngọc Tảo bái kiến Lý tiền bối. Đa tạ ơn cứu mạng của Lý tiền bối.”
Tuy rằng vừa rồi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng nàng biết, vừa rồi nhất định là Lý Nguyên xuất thủ cứu nàng, nàng mới có thể tránh thoát công kích của Hổ Sát.
Chuyện này không thể nghi ngờ.
Là hắn cứu Bạch Ngọc Tảo?
Hổ Sát nghe thấy lời của Bạch Ngọc Tảo, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì hắn chỉ cảm nhận được tu vi Địa Tiên Kỳ trên người Lý Nguyên.
Mà một tên Địa Tiên kỳ, làm sao có năng lực cứu thoát Bạch Ngọc Tảo?
Nhưng Bạch Ngọc Tảo hẳn sẽ không nói lung tung?
Trong lòng Hổ Sát tràn đầy nghi hoặc.
Thần thức đã dò xét Lý Nguyên vô số lần.
Nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Lý Nguyên nhìn Bạch Ngọc Tảo một mặt cảm kích, thần sắc bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay.”
Những Hải yêu Thủy tộc, tộc Giao Nhân xung quanh, cũng đều dồn dập nhìn Lý Nguyên, ánh mắt tràn ngập tò mò.
“Người này là ai? Dáng dấp thật là nổi bật bất phàm!”
“Vì sao tộc trưởng lại nói ơn cứu mạng với hắn? Chẳng lẽ, vừa rồi là nam tử này cứu tộc trưởng?”
“Không phải hắn chỉ có Địa Tiên kỳ sao? Chút tu vi này làm được gì?”
“Lẽ nào, đây chính tuyệt thế đại năng là tộc trưởng nói, để Bạch Lăng đi cầu viện sao? Nhưng một tu sĩ Địa Tiên kỳ, có thể gọi đại năng à? Cầu hắn thật sự hữu dụng?”
Trong lòng mấy trưởng lão tộc Giao Nhân, có người thất vọng, cũng có người nghi hoặc.
“Ngươi là ai?”
Hổ Sát không nhịn được nghi ngờ trong lòng, lên tiếng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên đứng chắp tay, bình tĩnh liếc nhìn Hổ Sát, không trả lời câu hỏi của đối phương, mà là lạnh nhạt phân phó: “Tộc Giao Nhân ta che chở, ngươi có thể mang theo thủ hạ của ngươi rời đi.”
“Ha ha ha ha!”
Hổ Sát nghe vậy, bèn không nhịn được mở ra miệng to như chậu máu, ha ha cười phá lên.
Tiếng cười chấn động thiên địa, giống như là nghe thấy một chuyện cười cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận