Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1694 - Nàng đã từng làm chạy bàn cho ta một khoảng thời gian

Ặc...
Mọi người nghe giải thích của Lý Nguyên, tức khắc cạn lời tập thể.
Nguyên nhân này, cũng quá ngoài dự đoán của mọi người!
Lý do Chưởng Ấn Thượng Cung làm chạy bàn, cũng quá tùy tiện thì phải?
Thì ra, Chưởng Ấn Thượng Cung, lại là một kẻ tham ăn!
Còn có, trù nghệ của Lý Nguyên rốt cuộc phải tốt bao nhiêu, mới có thể khiến Chưởng Ấn Thượng Cung, hạ mình như vậy?
Nghe xong bọn ta đều muốn đi học đầu bếp!
Không nói bắt được dạ dày của một vị Chưởng Ấn Thượng Cung, cho dù có thể bắt được dạ dày của một vị thượng cung, đó cũng là cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ lợi hại.
Dù sao, bất kỳ một vị thượng cung nào, cũng đều từ trong nữ tử của Ly Sơn học viện tỉ mỉ chọn ra!
Thiên chi kiêu nữ tuyệt đối!
Lâm Xung đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ thấy hắn trên mặt có vẻ nghi hoặc, hỏi Lý Nguyên: “Nhưng mà, nghe kể lại, Chưởng Ấn Thượng Cung đại nhân, từ lúc Nữ hoàng bệ hạ lên ngôi, vẫn luôn theo Nữ hoàng bệ hạ, nàng làm chạy bàn trong khách điếm Lý công tử khi nào? Sẽ không phải là trước khi đăng cơ chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, hắn không khỏi lộ ra biểu cảm tặc lưỡi.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đúng là trước khi đăng cơ.”
Mọi người thấy Lý Nguyên gật đầu, tất cả đều tỏ ra rất chấn động.
Dù sao, Nữ hoàng bệ hạ đăng cơ, đã không biết qua bao nhiêu lượng kiếp.
Nếu như, Chưởng Ấn Thượng Cung đã làm chạy bàn cho Lý Nguyên trước khi đăng cơ, đây chẳng phải là nói, Lý Nguyên thật ra là tồn tại đã sống vô số lượng kiếp?
Đây là tuyệt thế đại năng danh xứng với thực!
“Đại lão, trên người ngươi còn thiếu vật trang sức không?”
Tiều Cái không nhịn được hỏi Lý Nguyên.
Những người khác, cũng đều có vẻ ý động.
Lý Nguyên: “...”
Sau khi lại nói chuyện một lát với mọi người, Lý Nguyên bèn rời khỏi nhà Lâm Xung, trở về khách điếm.
Chẳng qua, tuy Lý Nguyên đã rời đi, nhưng thảo luận liên quan tới Lý Nguyên, không hề dừng lại.
Lâm Xung và Trương Trinh Nương, mãi cho đến trước khi ngủ, đều đang thảo luận chuyện của Lý Nguyên.
Ví dụ như, tu vi của Lý Nguyên, Lý Nguyên rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm? Quan hệ của Lý Nguyên và Nữ Bạt rốt cuộc là gì? Vì sao Lý Nguyên phải mở một khách điếm?
Nói chung, mọi người cảm thấy, bí ẩn trên người Lý Nguyên quá nhiều!
Khiến người ta không nhịn được muốn miệt mài theo đuổi.
Lý Nguyên cầm quạt xếp trong tay, không nhanh không chậm đi trên con đường lát đá trên phố.
Vừa đi, hắn còn vừa vô cùng thích thú quan sát cửa hàng hai bên đường phố.
Tuy hắn không muốn mua gì, nhưng nhìn hàng hoá rực rỡ muôn màu trong cửa hàng, người đi đường tụm năm tụm ba, chỉ cảm thấy tràn đầy hương vị cuộc sống, làm cho tâm trạng hắn vui vẻ.
Song, lúc Lý Nguyên đang đi bộ một mình, một tiểu ăn xin ăn mặc rách nát, bỗng nhiên chen đến bên cạnh hắn.
Lý Nguyên thấy thế, vội vàng tránh đi một bước, tránh tiểu khiếu hóa đụng lên người hắn.
Tiểu khiếu hóa đụng khoảng trống, dưới chân lảo đảo, suýt nữa té xuống đất.
Cũng may, tiểu khiếu hóa đúng lúc ổn định thân hình, không bị té như chó ăn cứt.
Tiểu khiếu hóa sờ đầu, nhìn bóng lưng Lý Nguyên, hơi nghi hoặc chớp mắt…
tuy, hắn ăn mặc rất rách rưới, trên mặt trên tay chỗ thì đen, chỗ thì trắng, có vẻ rất lôi thôi, song, ánh mắt của hắn, lại vô cùng sáng ngời, nhìn rất linh động khôn khéo, sáng chói rạng rỡ.
Lý Nguyên tránh tiểu khiếu hóa, không để ý, tiếp tục đi về trước.
Không nghĩ rằng, tiểu khiếu hóa lại đuổi theo hắn.
“Haiz, trước hết ngươi đừng đi, ngươi có biết, ngươi suýt nữa vấp ta không.”
Tiểu khiếu hóa vừa nói, vừa chuẩn bị vỗ vai Lý Nguyên.
Lý Nguyên lại di chuyển một bước, tránh khỏi “móng vuốt” phiếm đen của tiểu khiếu hóa.
Tiểu khiếu hóa: “...”
Lý Nguyên xoay người nhìn về phía tiểu khiếu hóa.
Tiểu khiếu hóa thoạt nhìn cực kỳ nhỏ xinh, thân hình đơn bạc, cảm giác chiều cao chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi.
Hắn mặc một bộ y phục rách nát, lại không có ống tay áo.
Trên đầu còn đội một chiếc mũ vải bố rách, chỉ là đã không nhìn thấy rõ màu sắc vốn có của mũ.
Trên mặt hắn cảm giác như bôi một tầng xi măng, không nhìn thấy màu da vốn có.
Tiểu khiếu hóa thấy Lý Nguyên nhìn chằm chằm vào mình, không vui nói: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy khất cái… đẹp à? Ngươi suýt nữa vấp ta, nhanh đền tiền.”
Giọng nói của hắn, nghe ra vô cùng non nớt, hơn nữa tương đối trung tính, nghe hơi mềm mại.
Cho dù biết hắn đang lừa bịp người ta, cũng làm người ta không tức giận nổi.
Lý Nguyên cười nói: “Hình như là ngươi đụng vào ta chứ.”
Tiểu khiếu hóa nghe vậy, tức khắc gào lớn nói: “Cái gì? Ta đụng ngươi, rõ ràng là ngươi đụng ta có được không? Suýt nữa đụng ngã ta, người qua đường bên cạnh đều có thể làm chứng cho ta, ngươi đừng muốn chơi xấu, nhất định phải bồi thường tiền chữa bệnh cho ta.”
Nói xong, hắn lập tức chìa ra tiểu hắc thủ của mình, bảo Lý Nguyên trả tiền.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nhưng chúng ta đều không có tiếp xúc, sao ngươi có thể nói là ta đụng phải ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng không bị trượt chân, lấy đâu ra tiền chữa bệnh?”
Tiểu khiếu hóa: “Không tiếp xúc thì sao ta lại suýt vấp được? tuy không thực sự bị vấp, nhưng ai biết ta có bị ngươi đụng nội thương không? Cho nên hôm nay ngươi nhất định phải đền tiền!”
Tiểu khiếu hóa vừa lớn tiếng ồn ào, hắn còn vừa chuẩn bị kéo y phục của Lý Nguyên.
Chỉ có điều, một tiểu hắc thủ của hắn, lại cứ muốn túm lấy hà bao bên hông Lý Nguyên.
Lý Nguyên thấy tiểu khiếu hóa áp sát mình, nhanh chóng rút ra quạt xếp trong tay, chống lấy đầu tiểu khiếu hóa, không cho tiểu khiếu hóa tiếp cận hắn.
Chỉ là, sau khi hắn thấy chỗ quạt xếp tiếp xúc với trán của tiểu khiếu hóa, bị dính vào một tầng vết bẩn đen kịt, trên mặt không khỏi hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Haiz, cây quạt xếp này, không thể dùng nữa!
Tiểu khiếu hóa bị cây quạt đè trán, không thể tiến lên một bước.
Hai tay hắn quơ lung tung, nhưng hoàn toàn không chạm đến được góc áo của Lý Nguyên.
Giãy dụa một hồi, hắn từ bỏ.
Sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất, hai tay lau nước mắt, lớn tiếng khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận