Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1576 - Haiz, yếu quá rồi!

Nhưng đám người Nữ Oa tuy có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong nguyên sơ liệt diễm nhưng bọn họ lại không cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài đang tăng lên từng chút một.
Các loại pháp tắc đáng sợ không thể diễn tả bằng lời biến hóa khôn lường xung quanh Lý Nguyên với tốc độ vượt qua hàng tỷ lần thời gian.
Đáng tiếc, ngoại trừ nhìn thấy thanh thế to lớn ra thì không hề có bất cứ tác dụng nào.
Hoằng Doanh thấy vậy nét mặt càng trở nên khó coi hơn.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra Lý Nguyên nói hắn lợi hại hơn cả Đại Đạo dường như không phải giả bộ mà đó là sự thật.
Phát hiện này khiến Hoằng Doanh vô cùng khó chịu.
Hắn không thể nào chấp nhận được lại có người có thực lực mạnh hơn hắn.
Trong lòng hắn còn cảm nhận được một chút sợ hãi mà rất lâu rồi hắn chưa được cảm nhận nó.
Bản thân mình chọc đến tồn tại thế này không biết có thể an toàn rút lui hay không?
“Có lẽ đây là toàn bộ thực lực của ngươi rồi đúng không?”
Trong lúc Hoằng Doanh thấp thỏm suy nghĩ thì hắn nghe thấy Lý Nguyên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh như thường.
Dường như chẳng có gì có thể khiến đối phương dao động.
“Đáng tiếc, một chút thực lực này vẫn chưa đủ!” Lý Nguyên tiếc nuối nói.
Hắn chưa từng cảm nhận được niềm vui khi đấu pháp.
Chỉ đang chơi đùa với bạn bè mà thôi!
Hoằng Doanh mấp máy môi, trừ việc gia tăng tấn công thì không nói thêm điều gì.
Hắn cũng không biết lúc này mình còn nói được gì.
“Bốc.”
Bỗng nhiên Hoằng Doanh thấy Lý Nguyên búng ngón tay một cái.
Âm thanh này giống như dung hòa hàng ngàn Đại Đạo thành một thể, huyền ảo khó nói nên lời, không thể diễn tả.
Trong huyền ảo vô tận, thời gian vốn bị ma thần phá hủy sinh ra lần nữa và trực tiếp ngưng đọng lại thành vũ trụ Hồng Mông, chư thiên vạn pháp.
Ma thần không thể miêu tả kia cũng bị ngưng động lại hơn nữa đang mục nát tan rã.
Hoằng Doanh ngay lập tức cảm nhận được huyền ảo vô tận ẩn chứa trong cái búng tay đó.
Hắn cảm thấy linh hồn không thể phá hủy, vĩnh viễn kiên cố của mình sắp trầm luân trong âm thanh này.
Mà các biện pháp phòng thủ của hắn lại bó tay chịu trói trước nó.
Thậm chí hắn đã lấy ra Thanh Đồng Dưỡng Hộ Quan – chí bảo Hồng Mông trải qua vô số năm tháng mới luyện thành để chắn đòn tấn công vô cùng vô tận ở xung quanh nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Tuy quan tài đồng chắn trước người của hắn nhưng tiếng búng tay đó giống như có thể xem thường bất cứ phòng ngự nào.
Điều này khiến Hoằng Doanh vừa kinh ngạc, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ.
Nhưng nó chẳng thể ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của hắn.
Ngay sau khi hắn cản nhận được nó liền dứt khoát lựa chọn bỏ chạy. Dự định tránh đi rồi mới tính sau.
Cơ thể của hắn vừa lóe lên một cái đã xuyên thẳng hàng tỷ vũ trụ Hồng Mông, hàng ngàn pháp tắc Đại Đạo.
Tốc độ của hắn đã không thể dùng khoảng cách để hình dung được nữa.
Đây là sự nhảy vọt từ hai chiều lên đến mười chiều.
Đây vỏn vẹn chỉ là một bước nhưng lại là khoảng cách mà Thiên Đạo Thánh Nhân không thể nào nhảy qua được.
Nhưng mà lúc Hoằng Doanh xuyên qua ngàn vạn pháp tắc Đại Đạo để ra ngoài thì phát hiện hắn lại đến trong tiểu viện khách điếm Hồng Mông.
Lý Nguyên bình tĩnh khoanh ta đứng dưới cây vải giống như chưa từng di chuyển vậy.
Đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ thì đứng vây xung quanh Lý Nguyên, nét mặt nghiền ngẫm nhìn Hoằng Doanh.
Ánh mắt giống như nhìn con nai bị rơi vào hiểm cảnh.
Nét mặt Hoằng Doanh thay đổi cực lớn, trong lòng khẽ động muốn phá vỡ vĩ độ pháp tắc Đại Đạo, rời khỏi nơi này lần nữa.
Nhưng mà hắn phát hiện pháp tắc Đại Đạo trong phạm vi tiểu viện này lại biến mất toàn bộ không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Biến thành cấm vực pháp tắc Đại Đạo.
Bất cứ pháp tắc chi lực được sử dụng trong tiểu viện này đều hóa thành hư vô.
Do đó căn bản không thể phá vỡ vĩ độ pháp tắc Đại Đạo.
Lúc này Hoằng Doanh giống như con chim nhỏ mất đi đôi cánh, mất đi sức lực giữa bầu trời.
Lại giống như con hổ mất đi sức mạnh không thể nào gầm lên trong núi rừng.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh đổ đầy trán Hoằng Doanh.
Hắn cũng không rõ bản thân đã bao lâu rồi không đổ mồ hôi lạnh.
Sợ hãi chiếm giữ khắp linh hồn của hắn.
Hắn đã từng cho rằng bản thân mình không biết sợ hãi.
Lúc này Hoằng Doanh thật sự đã cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
Cảm nhận được lực bất tòng tâm tuyệt vọng đến mức nào.
Cảm nhận được Lý Nguyên đáng sợ đến thế nào.
Hắn nhìn Lý Nguyên, nét mặt thay đổi không ngừng, trông rất phức tạp và ngượng ngùng.
Hắn mở miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới phải.
Trong những năm tháng vô tận đều do người người nịnh nọt cầu xin hắn.
Hắn chưa từng nói lời nhận thua, hắn cũng không biết nói.
“Thế nào, ngươi phục hay không?” Đát Kỷ đắc ý hỏi Hoằng Doanh.
Chỉ là Lý Nguyên nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy muội muội tiểu nhân đắc thế.
Khóe miệng Hoằng Doanh giật giật, vô cùng khó chịu với vẻ mặt đắc ý của Đát Kỷ nhưng không thể nói được gì.
Dù sao thì thực lực của Lý Nguyên khiến hắn cũng cảm thấy rất sợ hãi và tuyệt vọng.
Hắn thật sự phục rồi.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không nói mình chịu thua.
Hắn không nói được.
Lão Tử ở bên cạnh nhìn nét mặt phức tạp của Hoằng Doanh không khỏi thầm cảm khái không thôi.
Trước đây khi Hoằng Doanh ra trận ngông cuồng tự cao, khinh thường thiên hạ biết bao nhiêu, bây giờ lại thảm hại bấy nhiêu.
Hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại một lần nữa xác nhận một chuyện: Lý tiền bối, vĩnh viễn không thể trêu vào.
Cho dù là Đại Đạo đại viên mãn ở trước mặt Lý tiền bối cũng giống như đứa trẻ không có sức lực.
Nữ Oa hơi bất đắc dĩ hỏi Lý Nguyên: “Khi nào mới có thể thấy ngươi thi triển thực lực thật sự?”
Mỗi lần có người ra tay với Lý Nguyên, Lý Nguyên đều búng tay một cái đã kết thúc trận đấu, không có pháp thuật rực rỡ, không có chiêu thức lóe mắt, cũng không có tầng tầng lớp lớp pháp bảo, Nữ Oa vẫn luôn cảm thấy không đã ghiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận