Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 290 - Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề tát lẫn nhau

Một cú bạt tai, trên má của Chuẩn Đề đạo nhân xuất hiện vết năm ngón tay sắc nét, khóe miệng cũng chảy ra một tia Phật huyết màu vàng.
“Bộp.”
Lần này là Chuẩn Đề đánh Tiếp Dẫn, cũng tương tự đánh cho Tiếp Dẫn chảy máu khóe miệng.
Cứ như vậy, hai người ngươi một bạt tai, ta một bàn tay, đánh nhau qua lại mười lần.
Không hề vì đổi phiên cho nhau, mà thủ hạ lưu tình.
Đợi đánh xong mười cái bạt tai, hai người sớm đã trở nên hai má sưng húp, khóe miệng máu thịt lẫn lộn.
Thương Thanh Quân nhìn bộ dạng thảm thiết của hai người, rồi lại nhìn Lý Nguyên biểu cảm vẫn điềm nhiên, nàng đột nhiên cảm giác, dáng vẻ của Lý Nguyên ngang ngược kiêu ngạo một cách không nói thành lời.
Tát xong, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vẫn khách khí chắp tay hành lễ với Lý Nguyên: “Bọn ta không làm phiền Lý đạo hữu nữa, cáo từ.”
Nói xong hai người chán chường nhanh chóng bay đi.
Là không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Thấy không còn chuyện náo nhiệt để xem, Tam Thanh và Nữ Oa, Hậu Thổ cũng lần lượt cáo từ với Lý Nguyên.
Rất nhanh, trong viện chỉ còn lại ba người Đát Kỷ và Thương Thanh Quân, Thương Khương thị.
Đát Kỷ tò mò quan sát Thương Thanh Quân một chút.
Dáng vẻ dịu dàng tinh tế, có thể xứng với ca ca.
Mẹ con Thương Thanh Quân cũng quan sát Đắc Kỷ.
Bọn họ nhìn thấy Đắc Kỷ, ngay tức khắc đã nhận ra, tuyệt sắc mỹ nữ này, chính là mỹ nữ trên bình phong kia.
Tuy rằng từ lâu đã nhìn thấy dung mạo của Đắc Kỷ, nhưng sau khi nhìn thấy người trong tranh bước ra ngoài, Thương Thanh Quân vẫn là cảm thấy ngoạn mục vô cùng.
Đây là một tuyệt thế giai nhân mà dung mạo và khí chất đều có thể đặt ngang hàng với Nữ Oa và Hậu Thổ.
Nàng là ai?
Bộ dạng nhìn rất thân mật với Lý Nguyên.
Tại sao bên cạnh Lý Nguyên lại cứ có những nữ tử chim sa cá lặn thế này?
Thương Thanh Quân cảm thấy có hơi thất vọng, niềm vui thu hoạch được công đức Thiên Đạo cũng giảm đi ít vài phần.
Đắc Kỷ chủ động chào hỏi với Thương Thanh Quân: “Xin chào, ta tên là Đắc Kỷ, muội muội của Lý Nguyên.”
Tâm trạng của Thương Thanh Quân đột nhiên trở nên tốt lên, nàng vội vàng đáp lại Đắc Kỷ: “Xin chào, ta tên là Thương Thanh Quân.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Đắc Kỷ tò mò hỏi.
Thương Thanh Quân: “Mười chín tuổi.”
Đắc Kỷ có hơi thất vọng: “Ngươi lớn hơn ta một tuổi, vậy ta chỉ có thể làm muội muội rồi.”
Rất nhanh, Đắc Kỷ đã bắt đầu trở nên thân thuộc hơn với Thương Thanh Quân.

Trong một ngọn núi cao chót vót.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc quần dài màu vàng nhạt, dáng vẻ ngọt ngào, duyên dáng đáng yêu, đang thi triển thuật phi hành, nhanh chóng đuổi theo một con Hắc Hùng Tinh.
Nữ tử vạt áo phấp phới, quần múa tung bay, mái tóc óng mượt đen nhánh, như là roi ngựa bay nhảy trong không trung, trông rất siêu phàm thoát tục.
Nữ tử, phía trước hơn mấy nghìn mét, có một con Hắc Hùng Tinh thân hình vạm vỡ.
Hắc Hùng Tinh tỏa ra tu vi Tiên Kim sơ kỳ, người nó cao mười trượng, mặt mũi hung tợn, trong tay cầm một chiếc Lang Nha Bổng, yêu khí quanh người dày đặc, mây đen cuồn cuộn, khí thế vô cùng đáng sợ.
Có điều Hắc Hùng Tinh bây giờ lại có hơi thảm hại, chỉ liều mạnh chạy trốn ở khe núi, không dám dừng lại đấu pháp với nữ tử.
Tu vi của nữ tử tuy rằng giống với Hắc Hùng Tinh, cũng là Kim Tiên sơ kỳ, có điều trong tay nàng lại có một chiếc đèn cung đình có hình dạng như hoa sen, ngọn lửa bên trong đèn cung đình tỏa ra bảy sắc cầu vồng.
Nữ tử chỉ nhẹ nhàng dùng tay tách ra một ngọn lửa khỏi tâm đèn, ngọn lửa sẽ hóa thành một con hỏa điểu, mang theo khí thế vượt trội vô song, trong nháy mắt đã đuổi được Hắc Hùng Tinh.
Sau khi hỏa điểu bắn trúng vào Hắc Hùng Tinh, chợt hóa thành một quả cầu lửa bảy màu dài vài chục trượng.
Quả cầu lửa bảy màu này không hề có bất kì ảnh hưởng nào với cây cỏ hoa lá xung quanh, nhưng lại đốt cháy xèo xèo huyền quang phòng ngự của Hắc Hùng Tinh, gây ra khói đen mù mịt, một bộ dạng sắp sụp đổ.
Dọa cho Hắc Hùng Tinh càng thêm liều mạng tháo chạy.
“Dương Thiền, ngươi cũng đã đuổi ta suốt mười ngày mười đêm rồi, chưa từng gặp người nào dai như đỉa giống ngươi.
Hắc Hùng Tinh vừa chạy, vừa bực tức hét lên với người phụ nữ phía sau.
Dương Thiền hờ hững đáp: “Đừng nói mười ngày mười đêm, dù là một năm ta cũng phải xử lý ngươi tại chỗ, trừ hại cho dân.”
Hắc Hùng Tinh tức giận nói: “Ta không phải chỉ ăn mấy tên phàm phu tục tử sao? Có đến nỗi không thể bỏ qua thế này sao?”
Dương Thiền nghe vậy, trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận bùng bùng, chỉ thấy nàng mặt ngọc hung dữ nói: “Phàm phu tục tử thì thế nào? Mạng của bọn họ lẽ nào không phải mạng? Ngươi ăn bọn họ, ta sẽ phải trừ hại cho dân.”
Hắc Hùng Tinh: “Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, có bản lĩnh ngươi đừng sử dụng Bảo Liên Đăng, đường đường chính chính đánh với ta một trận.”
Dương Thiền trợn mắt: “Ta không ngốc, tại sao có pháp bảo mà không dùng? Phải đánh nhau với ngươi?”
Hắc Hùng Tinh thấy Dương Thiền không bị mắc lừa, nhất thời tức đến kêu oa oa lên.
Tuy rằng Bảo Liên Đăng của Dương Thiền uy lực vô cùng, nhưng Hắc Hùng Tinh một mực chạy trốn, không hề chính diện nghênh địch, lại cộng thêm phòng ngự khiến người khác kinh ngạc của hắn, vì vậy trong chốc lát, Dương Thiền không làm gì được Hắc Hùng Tinh.
Một người một gấy cứ như vậy một đuổi một chạy, xuyên qua vô số núi non trùng điệp, không biết đã chạy được bao xa, đuổi được bao lâu.
Một ngày này, Hắc Hùng Tinh chạy đến núi Thiên Trì, khiên phòng ngự của hắn cuối cùng đã không kiên trì được, bị Thất Bảo Diệu Viêm tỏa ra từ Bảo Liên Đăng của Dương Thiền phá vỡ phòng ngự.
Không có khiên phòng ngự, chỉ trong chớp mắt, Hắc Hùng Tinh đã bị Thất Bảo Diệu Viêm thiêu cho hồn bay phách tán, tro cốt không còn.
Dương Thiền giết chết Hắc Hùng Tinh, chính mình cũng mệt đến không chịu nổi, linh khí trong người cũng đã không còn lại mấy.
Nếu như còn đuổi thêm vài ngày nữa, có thể linh khí của nàng, sẽ không chống cự nổi nữa rồi.
Dương Thiền đang chuẩn bị tìm chỗ nào an toàn một chút, ngồi thiền khôi phục linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận