Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1735 - Hoàng Dung suy sụp

Tuy là Quách Lập cũng thấy hành vi của Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên có chết chưa đền hết tội.
Song, với hắn, sử dụng tư hình cũng là phạm tội, đều không thể chấp nhận.
Chỉ tiếc, tuy đã biết Lý Nguyên là chủ mưu gây nên cái chết của Tây Môn Khánh nhưng Quách Lập lại chẳng thể khép tội Lý Nguyên.
Bởi lẽ, hành vi của Lý Nguyên hoàn toàn không được xem lại phạm tội.
Nhìn bề ngoài, Lý Nguyên chỉ là một người chủ làm mất chuông gió mà thôi.
Quách lập không ưa những kẻ đùa bỡn luật pháp.
Trong mắt hắn, luật pháp là một thứ thần thánh, bất cứ kẻ nào cũng không được mạo phạm.
Vì vậy, hắn không muốn Lý Nguyên đắc ý quá đà.
Hắn bình tĩnh nhìn Lý Nguyên một cách chăm chú, nhắc nhở Lý Nguyên: "Ta đã chú ý tới ngươi, hy vọng sau này ngươi có thể tuân thủ quy tắc, đừng coi thường pháp luật. Bằng không, cho dù ngươi có quen biết bệ hạ thì ta cũng nhất định sẽ đưa ngươi ra trước công lý."
Dứt lời, hắn liền quay người rời khỏi khách điếm.
Trên mặt Lý Nguyên thoáng để lộ ý cười, hắn nói với Hoàng Dung: "Đây là kẻ đầu tiên uy hiếp ta nhưng vẫn bình an vô sự."
Hoàng Dung chẳng thèm để ý điệu bộ "ra vẻ khoác lác" của Lý Nguyên, lúc này nàng vẫn còn kinh hãi trước cái tin Quách Lập vừa mới làm lộ ra.
Thì ra Võ Tòng giết được Tây Môn Khánh là nhờ vào Lý Nguyên.
Thảo nào sáng nay mình hỏi hắn vì sao Võ Tòng có thể giết chết Tây Môn Khánh nhưng hắn lại không trả lời thẳng.
Điều khiến Hoàng Dung càng khiếp sợ cũng chính là thứ nàng nghe từ Quách Lập, Lý Nguyên vậy mà lại biết nữ hoàng bệ hạ.
Lý Nguyên thế mà lại quen biết Thánh Nhân!
Tại sao đến tận giờ vẫn chưa thấy hắn nhắc đến?
Hoàng Dung tặc lưỡi liên hồi.
Dẫu sao đó cũng là Thánh Nhân tối cao mà.
Nghe thấy câu nói "ra vẻ làm màu" của Lý Nguyên, Hoàng Dung rốt cuộc đã định thần lại, kích động hỏi Lý Nguyên.
"Những gì Quách Lập nói là sự thật sao? Ngươi thật sự quen biết hoàng đế bệ hạ? Làm sao ngươi biết? Tại sao không nói cho ta biết?"
Lý Nguyên trấn an: "Không cần kích động như thế, không phải ngươi cũng biết à?"
Hoàng Dung nghi ngờ hỏi: "Làm sao ta biết được?"
Lý Nguyên đáp: "Mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy."
Hoàng Dung hiểu ý của Lý Nguyên, lập tức trợn tròn mắt không nói nên lời: "Sau này ngươi đừng nói đùa như vậy nữa? Nếu để người khác phát hiện ngươi để Tiểu Tể Tử giả làm bệ hạ, cẩn thận phán sẽ phán ngươi và Tiểu Tể Tử tội bất kính.”
Lý Nguyên cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc, nói: "Không tin thì xem như chưa nghe đi."
Hoàng Dung: "Đừng đọc tiểu thuyết nữa, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao cái chuông gió treo trên cửa này lại là cực phẩm thiên linh bảo được?"
"Còn cần phải hỏi? Không phải đã sớm nói với ngươi rồi sao?"
Lý Nguyên vừa đọc tiểu thuyết vừa nói chuyện với Hoàng Dung.
Hoàng Dung: "Tại sao chiếc chuông gió treo trên cửa này lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm được, chuyện này khó tin thật đấy? E là chỉ có Thánh Nhân trong truyền thuyết mới có thể kiêu ngạo như vậy."
Lý Nguyên không chút hoang mang nói: "Nếu như Thánh Nhân ngươi nói là chỉ Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, thì bọn họ không có giàu như vậy."
Hoàng Dung nghe vậy, da mặt giật giật.
Nàng cảm thấy lời nói của Lý Nguyên càng ngày càng quá quắt!
Ngay cả Thánh Nhân mà cũng dám xem thường.
Ngươi cho rằng mình là ai, dám coi thường các bậc Thánh Nhân được mọi người kính trọng!
Nàng rất muốn đi vào trong đầu Lý Nguyên, xem trong đầu hắn giấu giếm bí mật gì!
Dương Hiển Văn.
Ở trong lãnh thổ Tiên Đường, là một người sống ở huyện Lâm Phổ, không có gì bất thường.
Dương Hiển Văn bây giờ đã 190 tuổi, nhưng tu vi của hắn chỉ mới đạt tới giai đoạn đầu của cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần.
Hơn nữa, hắn đã dừng lại ở cảnh giới này 80 năm rồi.
Lấy tu vi của hắn cộng thêm việc tuổi tác đã cao, thì so với người bình thường cũng giống như sống đến tám mươi, chín mươi tuổi, đã cách cái chết không xa.
Dương Hiển Văn cũng biết được điều này, hắn có linh cảm thời gian của mình không còn nhiều rồi.
Bởi vì khoảng thời gian này, tinh thần hắn uể oải, chán ăn, đi vài bước liền cảm thấy khó thở.
Ngay cả vận công cũng không thể cải thiện tình trạng của hắn, trái lại việc vận công càng vất vả hơn.
Hắn sợ rằng sức mạnh của hắn e là sắp cạn kiệt.
Biết được không còn nhiều thời gian, Dương Hiển Văn thường nhớ lại quá khứ.
Sau khi ngẫm lại hồi ức, hắn cảm thấy cuộc đời mình là một sự thất bại, cảm thấy chưa từng tỏa sáng lần nào cả.
Về mặt tu luyện, hắn không có bất kỳ thiên phú nào, cho tới lúc 190 tuổi, mới chỉ tu luyện đến giai đoạn đầu của Luyện Khí Hóa Thần, cũng không sử dụng được.
Tu luyện không được, hắn đọc sách càng không được, không cách nào thông qua các kỳ sơ khảo công danh để nâng cao địa vị, thậm chí hắn còn không thể làm ăn.
Những năm gần đây, hắn không chỉ không thể làm giàu, trái lại còn làm gia đình vốn khá giả, kinh doanh thành nghèo túng, chỉ còn lại vài mẫu ruộng để sống qua ngày.
Hắn cảm thấy không có cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Dương gia.
Thẹn với nhi tử của chính mình.
Nghĩ đến nhi tử của mình -- Dương Chí, Dương Hiển Văn chỉ cảm thấy đau lòng.
Nhi tử của hắn là người có thiên phú tu luyện cao nhất trong mấy đời qua của Dương gia.
Chưa kể còn được tuyển thẳng vào trường đào tạo sơ cấp, sau đó còn được thăng cấp thành công lên trường đào tạo trung cấp.
Năm đó, nếu Dương Hiển Văn có thể mua cho Dương Chí một viên Hóa Thần đan, Dương Chí đã có thể được nhận vào Học viện tu luyện cao cấp của Tiên Đường, đáng tiếc Dương Hiển Văn tới mua một viên đan dược cũng không đủ tiền, để nhi tử thiếu mấy điểm, bỏ lỡ cơ hội gia nhập học viện tu luyện cao cấp.
Đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng của Dương Hiển Văn và Dương Chí.
Dương Hiển Văn luôn cảm thấy rất có lỗi với nhi tử.
Mà Dương Chí cũng luôn oán giận phụ thân, oán trách tại sao không thể giúp đỡ được hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận