Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1239 - Thánh Nhân không có, không có nghĩa là ta không có! (2)

Yến Xích Hà bất đắc dĩ nói: “Ta hỏi nghiêm túc đấy, ngươi đừng tiếp tục nói giỡn nữa được không?”
Lý Nguyên: “Ta cũng nói nghiêm túc mà.”
Yến Xích Hà: “Nhưng sao ngươi có thể có Tiên thiên chỉ bảo được chứ?”
Lý Nguyên khó hiểu nói: “Sao ta lại không thể có Tiên thiên chí bảo?”
Yến Xích Hà: “…”
“Cái này còn phải hỏi sao? Nghe nói Thánh Nhân không phải ai cũng có Tiên thiên chí bảo, sao ngươi có thể có được chứ?”
Lý Nguyên bình thản nói: “Thánh Nhân không có, không có nghĩa là ta cũng không có.”
Yến Xích Hà thấy Lý Nguyên cứ khăng khăng khẳng định ô dù giấy là Tiên thiên chí bảo nên hắn dứt khoát thay đổi vấn đề, hỏi tiếp: “Thế thì ngươi lấy được Tiên thiên chí bảo này bằng cách nào?”
Lý Nguyên thành thật trả lời: “Ta tự mình làm đó.”
Phụt!
Yến Xích Hà hoàn toàn không nhịn được, phun ra nước miếng.
Kết quả vừa vặn phun lên trên mặt Ninh Thái Thần đang ở bên cạnh, Ninh Thái Thần lập tức khóc không ra nước mắt.
Yến Xích Hà lại bỏ qua không thèm để ý tới Ninh Thái Thần, chỉ thấy hắn giậm chân lớn tiếng hét lên với Lý Nguyên: “Ngươi tự mình làm sao? Ngươi lại hơi thái quá rồi, sở dĩ Tiên thiên linh bảo gọi là Tiên thiên linh bảo là vì chúng nó là do trời đất dựng dục mà ra, chớ nói chi là Tiên thiên chí bảo.”
Pháp bảo mà mọi người luyện chế ra, cho dù uy lực có lớn hơn thì cũng chỉ có thể được xưng là Hậu thiên linh bảo.
“Nếu như cái ô dù giấy này thực sự là ngươi làm thì sao có thể là Tiên thiên chí bảo được chứ? Ngay cả suy luận cũng không thông.”
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Đặc điểm của Tiên thiên linh bảo là sau khi nó bị phá hủy thì có thể tự mình sữa chửa lại như lúc ban đầu, còn có thể trấn áp khí vận. Còn Hậu thiên linh bảo thì không thể tự mình khôi phục, không thể trấn áp khí vận, bởi vậy nên pháp bảo luyện chế ra, chỉ cần có thể tự mình khôi phục và trấn áp khí vận sau khi hư hao thì đều có thể xưng là Tiên thiên linh bảo.”
Yến Xích Hà chớp mắt, chỉ cảm thấy mở mang kiến thức: “Tiên thiên linh bảo và Hậu thiên linh bảo khác nhau vậy à?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là kiến thức cơ bản của tu luyện sao? Sao ngươi lại không biết?”
Yến Xích Hà: “...”
Hu hu hu, vậy mà lại bị xem thường.
Hắn chửi bới: “Đây đâu phải là kiến thức cơ bản? Bất kể là Tiên thiên linh bảo hay là Hậu thiên linh bảo, rất nhiều đại năng tu luyện thành Tiên đều vô duyên có được một món, một tiểu tu sĩ Luyện Thần Phản Hư nho nhỏ như ta càng không tiếp xúc được, không biết cũng không có gì là kỳ lạ đúng không?”
“Còn nữa…”
Bỗng nhiên Yến Xích Hà nhớ đến cái gì đó.
“Ý của ngươi là pháp bảo mà ngươi luyện ra có thể phục hồi bản thân sau khi tổn thất về như cũ sao?”
Còn về trấn áp khí vận, Yến Xích Hà vẫn không hiểu được.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu không sao ta có thể nói chiếc ô hoa đào này là Tiên thiên chí bảo?”
Nhưng mặc dù Lý Nguyên nói thật, Yến Xích Hà vẫn không muốn tin. Dù sao thì có thể luyện ra Tiên thiên chí bảo, điều này cũng quá khó tưởng tượng.
Chỉ cần là người bình thường, chỉ sợ đều sẽ không tin.
Chỉ là, mặc dù Yến Xích Hà không tin Lý Nguyên có thể luyện ra Tiên thiên linh bảo, nhưng hắn lại có thể chắc chắn Lý lão đệ là một đại năng.
Dù sao thì có thể lấy ra điện thoại, còn có chiếc ô hoa đào không thể tưởng tượng nổi, đây quả thật không phải là điều mà một tu sĩ bình thường có thể nói thông suốt được.
“Không biết tu vi của Lý lão đệ rốt cuộc có cảnh giới gì?”
Yến Xích Hà tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Ta nói ngươi cũng không tin, vẫn là không nên nói thì hơn.”
Ngay cả hắn là Đại La Kim Tiên Yến Xích Hà cũng không chấp nhận được, nếu hắn nói mình là Đại Đạo Chí Cao, chỉ sợ Yến Xích Hà lại cho rằng hắn đang nói đùa.
Yến Xích Hà: “Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi đừng nói ra lời khó tin như ngươi là Đại La thì chắc chắc ta sẽ tin.”
Lý Nguyên: “Nhưng lời của ta còn khó tin hơn cái đó.”
Yến Xích Hà: “...”
Da mặt hắn run rẩy, rõ ràng là muốn tan vỡ.
Còn khó tin hơn cả Đại La, lẽ nào là Chuẩn Thánh, Thánh Nhân?
Nhưng sao có thể?
Loại chí tôn tuyên cổ này, không tồn tại nào là không tu luyện vô số lượng kiếp, sớm đã danh chấn Hồng Hoang tam giới, cao cao tại thượng, mở miệng thành phép, sao có thể nói nói cười cười với đám tiểu tu sĩ như bọn họ được chứ?
Bởi vậy Yến Xích Hà hoàn toàn không tin.
Hắn nói với Lý Nguyên: “Vậy ngươi đừng nói nữa. Ta phát hiện từ miệng ngươi không có câu nào là thật cả.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng ta nói đều là thật, là bản thân ngươi không muốn tin.”
Yến Xích Hà: “Đầu óc ta có bệnh mới tin.”
Nhiếp Tiểu Thiến ở bên cạnh nhắc nhở: “Chúng ta vẫn là đừng đứng đây nói chuyện, người trong thành đều ra ngoài xem xét tình hình rồi, nếu nhìn thấy chúng ta, chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.”
Lý Nguyên và Yến Xích Hà đều không thích khiến người khác chú ý, nên mọi người lập tức rời khỏi cửa thành.
Mà Ninh Thái Thần thì không đi cùng Lý Nguyên, Yến Xích Hà, hắn cáo biệt ba người họ rồi vào thành thu nợ.
Lý Nguyên cũng không giữ lại.
Ba người họ dọc theo cổng thành đi thẳng về phía Bắc.
Phía bên kia.
Sau khi Hòe tinh thoát ra ngoài từ huyện Quách Bắc thì đi với âm binh của Hắc Sơn lão yêu tiến vào Địa phủ, đi tới thành Tây Phương Quỷ Đế.
Hắc Sơn lão yêu là thuộc hạ của Phật Di Lặc Tây Phương Quỷ Đế, Hòe tinh chuẩn bị bẩm báo chuyện Hắc Sơn lão yêu bị giết cho Tây Phương Quỷ Đế, hy vọng mượn tay của Tây Phương Quỷ Đế để báo thù cho hắn.
Hắn tin rằng, có tin tức của chiếc ô hoa đào đó, Tây Phương Quỷ Đế sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.
Chỉ cần Tây Phương Quỷ Đế có thể phái mấy thuộc hạ xuống đối phó với đám người Yến Xích Hà, Nhiếp Tiểu Thiến, vậy thì Hòe tinh có thể báo thù rồi.
Trải qua tầng tầng thông báo, đợi hơn một canh giờ, lúc này Hòe tinh với Hắc Sơn Quỷ Tướng mới có thể nhìn thấy bản tôn của Tây Phương Quỷ Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận