Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1830 - Ai bảo ta là vương gia chứ!

Hoàng Dung vô tội nhìn Dương Khang: “Ta không nói lung tung chứ.”
Mặt Dương Khang không chút thay đổi.
Hắn chỉ xem Lý Nguyên là đang phối hợp với Hoàng Dung diễn Song Hoàng, vũ nhục hắn và quốc mà thôi.
Hoàng đế Kim quốc cũng không xứng làm người hầu cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thánh nhân à!
Vẻ mặt Dương Khang lạnh lùng, hắn cũng không tranh cãi với Hoàng Dung.
Hắn trực tiếp hỏi Hoàng Dung: “Ta nói rồi, ngươi vũ nhục hoàng đế Kim quốc, còn có phụ vương ta, phải bị trừng phạt. Bản thân ngươi quỳ xuống, chủ động đánh tát mình hai cái, hay là ta kêu người ta giúp ngươi ra tay?”
Lúc nói chuyện, uy áp Đại La Kim Tiên của Dương Khang, nhất thời tràn ngập ra.
Hai người Quách Tĩnh, Mộc Niệm Từ đều bị khiếp sợ.
Chủ yếu là, bọn họ biết thực lực của Dương Khang, chẳng qua mới Thiên Tiên kỳ.
Nhưng vì sao, giờ phút này uy áp Dương Khang phát ra, lại khủng bố tuyệt luân như thế, làm cho người ta không sinh ra được chút lòng phản kháng?
Uy áp này, làm cho Quách Tĩnh không khỏi nhớ tới Triệu Tri Dịch ban đầu.
Thực lực Triệu Tri Dịch lúc trước phát ra, tựa hồ cũng khủng bố như vậy.
Cái này e rằng tu vi phải trên Đại La Kim Tiên mới có thể sở hữu uy áp to lớn như thế nhỉ?
Nhưng tu vi của Dương Khang, vì sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, đã biến hóa nhanh như vậy?
Điều này không nên nha?
Nhưng mà, Dương Khang muốn vì vậy khiến cho Hoàng Dung quỳ xuống, chỉ sợ vẫn không thể làm được.
Dù sao, có Lý công tử ở đây, nào đến lượt Dương Khang hung ác!
Quách Tĩnh rất có tin tưởng với Lý Nguyên.
Không có biện pháp, ai kêu Lý công tử là nghĩa phụ của Nữ hoàng bệ hạ chứ!
Hoàng Dung cảm nhận được lãnh ý của Dương Khang, cùng với uy áp thật lớn khủng bố tuyệt luân trên người đối phương, nhất thời ‘vèo’ một cái, đã trốn đến phía sau Lý Nguyên.
Nàng lôi kéo ống tay áo của Lý Nguyên, chỉ lộ ra nửa bên đầu, vẻ mặt hơi sợ nói: “Ông chủ, có người khi dễ công nhân của ngươi, người ta sợ quá.”
Nhưng mà, ngươi hơi sợ thì hơi sợ đi, vì sao tất cả ánh mắt lại đều là ý cười?
Rõ ràng vui sướng khi người gặp họa, không chê chuyện lớn.
Dương Khang thấy Hoàng Dung vậy mà trốn ở phía sau một Địa Tiên kì, không khỏi nở nụ cười.
Hắn khinh miệt nói:
“Đừng nói Địa Tiên kì, hôm nay chính là Đại La Kim Tiên ở đây, cũng không bảo vệ được ngươi.”
Hắn nhìn chằm chằm Lý Nguyên, thản nhiên nói: “Con người ta, không muốn tổn thương vô tội, thức thời, tự ngươi tránh ra, miễn cho gặp tai bay vạ gió.”
Nếu Lý Nguyên không ra mặt vì Hoàng Dung cũng thôi đi, nếu muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mạnh mẽ ra mặt, vậy đừng trách bổn vương ngay cả ngươi cũng dạy dỗ luôn.
Dù sao, hắn nhìn diện mạo đẹp trai của Lý nguyên, trong lòng sẽ không thoải mái.
Vừa lúc có thể nhân cơ hội giảm nhan sắc của Lý Nguyên.
Lúc này, Mộc Niệm Từ mở miệng, nàng kéo tay của Dương Khang, vì Hoàng Dung cầu tình nói: “Dương Khang, bỏ đi, Hoàng cô nương cũng không phải cố ý, ngươi cần gì so đo với một nữ hài tử.”
Dương Khang thản nhiên nói: “Không phải ta không nể mặt Niệm Từ, nếu nàng chửi bới ta, ta đương nhiên sẽ không so đo với một cô gái. Nhưng mà, nàng chửi bới chính là phụ vương của ta, còn có Hoàng đế Đại Kim quốc, nếu ta thờ ơ, còn xứng làm con, làm thần không?”
Mộc Niệm Từ thấy Dương Khang nói có lý có cứ, nhất thời không biết nên khuyên như thế nào.
Do dự một chút, nàng lại nói với Hoàng Dung: “Hoàng cô nương, hay là ngươi xin lỗi Dương Khang đi, dù sao ngươi mạo phạm hoàng đế Kim quốc còn có phụ vương của Dương Khang, nói lời xin lỗi cũng đương nhiên, miễn cho bởi vì một chuyện nhỏ, cuối cùng lại ồn áo đến không thể thu dọn.”
Hoàng Dung bình tĩnh nói: “Ta nói chính là sự thật, tại sao ta phải xin lỗi.”
Thấy Hoàng Dung không muốn xin lỗi, Mộc Niệm Từ ngày càng không biết như thế nào cho phải.
Tại sao tất cả mọi người bướng bỉnh như vậy chứ?
Dương Khang: “Niệm Từ ngươi xem, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự là nàng rất không biết tốt xấu.”
Hắn nhìn Hoàng Dung, lạnh lùng nói: “Hôm nay, nếu bổn vương không khiến cho ngươi quỳ xuống ngoan ngoãn thần phục, ta sẽ không mang họ Dương.”
Đối mặt với Hoàng Dung lần nữa vạch vết sẹo của hắn, Dương Khang rốt cuộc không nhịn được.
Chỉ thấy hắn ‘vèo’ một cái, mở ra quạt gấp trong tay.
Một huyền quang màu đỏ, từ trong quạt gấp bay ra nhanh như sấm sét.
Pháp quyết dùng đạo linh chi thế sét đánh không kịp bưng tai, bắn về phía hai đầu gối của Hoàng Dung.
Nếu hai đầu gối của Hoàng Dung bị đánh trúng, nhất định không đứng dậy được.
Chỉ là, Hoàng Dung tránh ở phía sau Lý Nguyên, pháp quyết công kích, đương nhiên cũng bao gồm Lý Nguyên ở bên trong.
Nếu không tránh, vậy -- cùng thu thập vậy!
Dù sao thêm một người, cũng không tính là nhiều!
Dương Khang vẻ mặt thoải mái.
Với hắn, đối phó hai tu sĩ nhỏ, chẳng qua là dễ như trở bàn tay.
Dù sao, hai người này cũng không phải vận mệnh chi tử, không cần lo lắng bị phản phệ.
Rất nhanh, pháp quyết tới trước mặt Lý Nguyên.
Trong dự đoán của Dương Khang, Lý Nguyên và Hoàng Dung, khoảnh khắc đầu tiên bị pháp quyết đánh trúng, liền quỳ trước mặt hắn.
“A!”
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng ăn đau kêu thảm thiết, vang lên trong đại sảnh.
Chẳng qua, chuyện khiến cho mọi người ngoài ý muốn.
Tiếng kêu thảm thiết này, thế nhưng không phải Lý Nguyên hoặc Hoàng Dung phát ra.
Mà là Dương Khang phát ra.
Chỉ thấy giờ phút này Dương Khang té trên mặt đất, che đầu gối của mình, hô đau không thôi.
Mà lại thấy vị trí đầu gối của hắn, thế nhưng máu đã chảy như suối.
Ba người Sa Thông Thiên, Lương Tử Ông, Mộc Niệm Từ thấy vậy biến sắc, không khỏi quá sợ hãi.
Mộc Niệm Từ nhanh chóng giúp đỡ Dương Khang, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Dương Khang, ngươi làm sao vậy, sao ngươi bị thương?”
“Tiểu vương gia, ngươi không sao chứ?”
Sa Thông Thiên cũng quan tâm hỏi.
Giờ phút này Dương Khang cũng rất ngơ ngác.
Hắn không rõ, pháp quyết bản thân tấn công Lý Nguyên và Hoàng Dung, tại sao có thể đột nhiên đánh trúng mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận