Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 788 - Cốt khí có thể đáng giá bao nhiêu?

Lý Nhị nghe thấy Hiên Viên thị tán thưởng, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Hắn khiêm tốn nói: “Chủ yếu vẫn là ba Nhân Hoàng đặt nền móng vững chắc cho Nhân tộc, trẫm mới có thể có thành tựu này.”
Hiên Viên thị lắc đầu thở dài nói: “Chỉ tiếc, hiện giờ khí vận của Nhân Hoàng bị các giáo chia mỏng, nếu không, không biết uy áp của Nhân Hoàng sẽ đạt tới mức độ khủng bố cỡ nào.”
Thần Nông mở miệng nói: “Nếu khí vận của Nhân Hoàng không bị suy yếu, Thiên Đạo cũng sẽ không ngồi yên mặc cho Nhân tộc phát triển đến quy mô như vậy.”
Phục Hi gật đầu nói: “Đúng vậy, một được một mất, tự có quy luật.”
Trong lúc tán gẫu, bất tri bất giác đến giờ ăn trưa.
Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt cũng trở về khách điếm từ cửa hàng điện thoại. Hôm nay đông người nên Lý Nguyên đã chuẩn bị lẩu.
Lúc trước ít người, Lý Nguyên rất ít khi làm lẩu ăn, đây còn là lần đầu tiên Nữ Bạt, Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu ăn lẩu.
Cảm nhận được mùi cay tươi ngon, muôn màu muôn vẻ của món lẩu, ba người Lý Nhị vui vẻ suýt chút nữa thì nuốt đầu lưỡi của mình.
“Trời ạ, món lẩu này ngon quá, quả thực ngon hơn mì ăn liền gấp một vạn lần. Ta cảm thấy đây là phiên bản siêu tăng cường của mì ăn liền.”
Trưởng Tôn Vô Cấu gật đầu nói: “Mì ăn liền tuy cũng ngon, nhưng so với lẩu thì kém quá nhiều.”
Tiểu Tê Tử thấy dáng vẻ hai người họ ăn quá nhanh, vội vàng nhắc nhở: “Phụ vương, mẫu hậu, chú ý hình tượng.”
Lý Nhị không cho là đúng nói: “Ngươi bảo Tam Hoàng chú ý hình tượng trước rồi hẵng nói…”
Tiểu Tê Tử nhìn về phía Tam Hoàng, chỉ thấy Tam Hoàng đều xắn tay áo, đang ăn nhanh không thôi, ăn đến mức miệng đều là dầu đỏ.
Hơn nữa, không chỉ Tam Hoàng, Nữ Oa nương nương, Bữ Bạt cũng như thế. Có dáng vẻ như quỷ chết đói đầu thai.
“Hây, nếu có người ngoài đến nơi này, chỉ sợ đánh chết hắn cũng không tin các ngươi là Tam Hoàng và Nữ Oa nương nương.”
Tiểu Tê Tử cảm thán nói.
Phục Hi vừa nóng bụng, vừa nói với Tiểu Tê Tử: “Ngươi là người no không biết nổi khổ của người đói, mỗi ngày ngươi đều có thể ăn được các món ngon sư phụ làm cho ngươi, bọn ta là xem năm xem tháng mới có thể ăn được một lần, có thể giống nhau sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Thần Nông, Hiên Viên thị lên tiếng theo.
Thần Nông ăn thịt bò, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức lấy Thanh Phong Túy do mình ủ ra.
Hắn hiến bảo vật nói với Lý Nguyên: “Đây là rượu ngon ta ủ dựa theo Thanh Phong Túy của Lý lão đệ, Lý lão đệ nếm thử rồi cho đánh giá.”
Nói xong, hắn chủ động rót cho Lý Nguyên một ly.
Sau đó lại rót cho Nữ Oa, Phục Hi, Hiên Viên mỗi người một ly. Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu, Nữ Bạt thì chỉ có thể tự rót.
Còn về Tiểu Tê Tử, tuổi vật lý của nàng tuy sắp tròn hai mươi, nhưng tuổi tâm lý vẫn chưa trưởng thành, cho nên không thể uống rượu.
Lý Nguyên uống một ngụm dưới ánh mắt chăm chú của Thần Nông thị.
“Thế nào?”
Vẻ mặt Thần Nông thị chờ mong hỏi.
“Cũng được.”
Lý Nguyên thản nhiên nói.
“Chỉ là cũng được sao?”
Thần Nông thị hơi thất vọng.
Hắn cho rằng sẽ được Lý Nguyên ra sức khen ngợi, dù sao thì hương vị của Thanh Phong Túy mà lần này hắn ủ đã có chín phần giống Thanh Phong Túy trước đây hắn uống.
Sao chỉ là cũng được?
Lẽ nào Lý lão đệ không muốn thừa nhận mùi vị của Thanh Phong Túy của hắn bị ta sao chép sao?
Lý Nhị uống một ngụm: “Tuy ngon hơn rượu bình thường nhiều, nhưng vẫn kém rượu của tỷ phu rất nhiều.”
Trưởng Tôn hoàng hậu uống một ngụm, cũng gật đầu nói: “Quả thật kém rất nhiều.”
“Sao lại kém rất nhiều chứ? Ta cảm thấy kém không nhiều lắm.”
Phục Hi uống một ngụm, phản bác nói.
Nữ Oa: “Quả thật có chín phần hương vị của Thanh Phong Túy. Hai phiếu, hai phiếu, hòa.”
Thần Nông chờ mong nhìn Hiên Viên thị. Hiên Viên thị uống một ngụm.
“Sao sao?”
Thần Nông vội vàng hỏi…
Hiên Viên thị: “Kém rất nhiều.”
“Xin hãy sờ lương tâm của ngươi hẵng nói.”
Thần Nông thị nói. Hiên Viên thị cười nói: “Ngươi đừng nóng vội, rượu ngươi ủ quả thật có thể sánh đến chín phần hương vị của Thanh Phong Túy, chỉ là Thanh Phong Túy trước kia vốn không phải Lý lão đệ ủ ra. Mà Thanh Phong Túy Lý lão đệ tự ủ ra ngon hơn nhiều so với cái này, không tin thì bản thân ngươi tự nếm thử đi.”
“Thật sao?”
Thần Nông thị hoài nghi nói.
Phục Hi lại vui vẻ nói: “Vậy mà còn có Thanh Phong Túy ngon hơn? Vậy thì ta phải nếm thử.”
Hắn nhìn về phía Lý Nguyên: “Sư phụ, Thanh Phong Túy mà ngươi ủ đang ở đâu?”
Lý Nguyên chỉ về kệ hàng phía sau quầy: “Ngay tại đó, tự mình đi lấy đi.”
Phục Hi vội vàng chạy đi cầm một bình Thanh Phong Túy, sau đó khẩn cấp rót cho mình một ly.
Hắn nếm một ngụm, ánh mắt trở nên sáng ngời ba phần.
“Quá đã, quả nhiên còn ngon hơn Thanh Phong Túy trước kia vô số lần, chỉ một ngụm nhỏ đã có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.”
Thấy Phục Hi khoa trương như thế, Thần Nông, Nữ Oa cũng khẩn cấp rót cho mình một ly Thanh Phong Túy do Lý Nguyên ủ.
“Quả thật rất ngon, mùi rượu càng thuần khiết, dư vị càng dài.”
Nữ Oa uống một ngụm, không khỏi tán thưởng nói.
Thần Nông uống xong, lại không khỏi mất mát.
Hắn nghiên cứu mấy vạn năm mới nghiên cứu ra rượu ngon Thanh Phong Túy chín thành hương vị, lại không ngờ Thanh Phong Túy hắn luôn muốn sao chép chỉ là một phiên bản thấp.
Thanh Phong Túy phiên bản cao cấp lại khiến hắn không thể theo kịp.
Trong lúc nhất thời, Thần Nông chỉ cảm thấy bị đả kích.
Ăn xong lẩu, Phục Hi lấy đàn tranh ra bắt đầu diễn tấu khúc nhạc do hắn sáng tác tặng Nữ Oa cho mọi người nghe.
Khúc nhạc đẹp uyển chuyển, dễ nghe như núi cao nước chảy, như bạch điểu phượng minh.
Chỉ là Nữ Oa vốn không dễ mua chuộc, nàng cảm thấy bài hát này không liên quan gì đến sinh nhật của nàng cả.
“Ta vẫn muốn nghe ngươi đàn bài sinh nhật cho ta hơn.”
Nữ Oa nói với Lý Nguyên.
Bởi vì nàng ngồi cách Lý Nguyên tương đối gần, hơi thở ra đều đụng phải hai má Lý Nguyên, khiến Lý Nguyên cảm thấy da mặt ngứa ngáy.
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận