Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 124 - Là Thánh Nhân điên rồi, hay là ta không theo kịp thời đại!!

Không phải Hậu Thổ mới đạt được hai phần công đức thiên đạo sao, tại sao lại ở đây? Hắn nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, vội vàng tiến lên trước vài bước, chắp tay nói với Hậu Thổ: “Không ngờ Hậu Thổ đạo hữu cũng ở đây, Trấn Nguyên Tử có lễ.”
Hậu Thổ chắp tay đáp lễ: “Xin chào Trấn Nguyên Tử đạo hữu, không ngờ ngươi vậy mà cũng tới thăm hỏi Lý đạo hữu.”
Trấn Nguyên Tử giải thích: “Trước kia ta đi Hỏa Vân động, Tam Hoàng nhớ mãi không quên Lý đạo hữu, bởi vậy đặc biệt để cho ta mang lời nói đến Lý đạo hữu, hy vọng Lý đạo hữu có thể bớt thời gian đi Hỏa Vân động một chuyến.”
Lúc này Trấn Nguyên Tử mới nhìn thanh niên nam tử ngồi bên cạnh Hậu Thổ.
Sau khi thấy rõ Lý Nguyên, biểu cảm của Trấn Nguyên Tử tức khắc trở nên có chút cứng lại.
Hắn chớp mắt, ta không nhìn lầm phải không, đây là một tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ phải không: “Lý Nguyên đạo hữu đâu.”
Trấn Nguyên Tử hỏi Hậu Thổ với chút nghi hoặc.
Hắn cảm thấy thanh niên nam tử bên cạnh, có thể đạo đồng của ai thôi.
Hậu Thổ bị câu hỏi của Trấn Nguyên Tử làm bối rối.
Trấn Nguyên Tử cũng có mù mắt đâu, nàng chỉ vào Lý Nguyên bên cạnh, nghi hoặc nói: “Đây không phải là Lý đạo hữu sao.”
Trấn Nguyên Tử nghẹn họng nhìn trân trân, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Hắn vẫn luôn cho rằng, người có thể làm Tam Hoàng, Hậu Thổ xưng hô đạo hữu, thế nào cũng là một đại năng Chuẩn Thánh đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tu vi Lý Nguyên vậy mà chỉ có Địa Tiên kỳ.
Thánh Nhân gọi một tu sĩ Địa Tiên kỳ là đạo hữu, chuyện này… Trấn Nguyên Tử cảm thấy thế giới quan của mình bị điên đảo.
Rốt cuộc là Thánh Nhân điên rồi, vẫn là ta không theo kịp thời đại!
Lý Nguyên thấy bộ dạng Trấn Nguyên Tử đờ đẫn, cũng là thấy nhiều không trách.
Hắn chào hỏi Trấn Nguyên Tử: “Trấn Nguyên đại tiên mời ngồi, đã sớm nghe thấy danh hiệu của ngươi, hôm nay cuối cùng cũng thấy chân dung rồi.”
Trấn Nguyên Tử phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hắn vội vàng chắp tay nói với Lý Nguyên: “Chào Lý đạo hữu, mạo muội quấy rầy, mong Lý đạo hữu thứ lỗi.”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Ta là người thích náo nhiệt, nhưng thật ra… sợ người đến làm phiền.”
Trấn Nguyên Tử ngồi xuống nói với Lý Nguyên: “Tam Hoàng Hỏa Vân động không dứt miệng khen Lý đạo hữu, nói Lý đạo hữu cầm kỳ song tuyệt, phát minh ra nồi lẩu, coca, rượu ngon càng là tuyệt không thể tả, làm người dư vị vô cùng.
Cho nên ta muốn xin Lý đạo hữu ly rượu uống.”
Lý Nguyên: “Muốn uống rượu còn không dễ dàng à.”
Hắn nhìn Hậu Thổ: “Đúng lúc lần trước nói chờ ngươi thoát vây, ta bèn mời ngươi uống rượu, hôm nay ba người chúng ta có thể cẩn thận đối ẩm một phen.”
Nói xong, hắn gọi Thược Dược tới, để Thược Dược đi chuẩn bị rượu và thức ăn.
Hai người Hậu Thổ và Trấn Nguyên Tử thấy Thược Dược, đều không khỏi lộ ra sắc mặt kinh diễm. Bọn họ không ngờ, trên đời này lại còn có giai nhân tuyệt thế hoàn mỹ vô khuyết như vậy.
Giai nhân như thế lại chỉ là tỳ nữ của Lý Nguyên, hai người cũng không biết nên nói cái gì cho phải! Có loại cảm giác như phí phạm của trời! Hậu Thổ nhịn xuống cảm khái trong lòng, tò mò hỏi Lý Nguyên: “Ngươi còn biết đánh đàn chơi cờ à?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Hiểu sương sương chút chút.”
Trấn Nguyên Tử: “Phục Hy đạo hữu chính là bội phục sát đất cầm kỹ của Lý đạo hữu.
Đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy Phục Hy phục người khác trên phương diện âm luật.”
Hậu Thổ tức khắc lộ ra biểu cảm hứng thú: “Có cơ hội, ta cũng muốn nghe tiếng đàn của Lý đạo hữu.”
Lý Nguyên: “Hôm nay uống rượu, tiếng đàn về sau lại nghe.”
Khi nói chuyện, Thược Dược bưng rượu và thức ăn trở lại.
Rượu là Bách Hoa Tửu, đồ ăn là bò kho.
Hậu Thổ gấp không chờ nổi uống lên một ly Bách Hoa Tửu, đồng tử tức khắc giãn ra gấp đôi, kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, sao rượu này thuần hậu thơm lâu thế, đây là rượu ngon nhất mà ta đã từng uống!”
Nói rồi, nàng nhịn không được lại uống lên một ly, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Vu tộc thích uống rượu, trước khi hóa thân luân hồi Hậu Thổ cũng uống không ít rượu ngon, cái gì mà Hầu Nhi Tửu, Thanh Tửu, Quả Tửu, Trọc Tửu, nhưng lại không có cái nào có thể so sánh được với Bách Hoa Tửu hôm nay uống.
Trấn Nguyên Tử thấy thế, cũng lập tức uống một ly.
Hầm thơm ngào ngạt, mùi rượu thuần khiết, còn tốt hơn rượu ngon do Thần Nông sản xuất vô số lần, càng thêm thuần hậu tinh tế so với Quỳnh Tương Ngọc Dịch mà Tây Vương Mẫu sản xuất, khó trách sẽ khiến Thần Nông nhớ mãi không quên.
“Rượu ngon, thật là rượu ngon.
Ta rốt cuộc hiểu được vì sao lúc Lý đạo hữu đi Thần Nông lại bảo nhất định phải nhớ rõ thay rượu rồi”
Ba người tức khắc vừa ăn thịt bò vừa đối ẩm.
Uống đến nửa, Trấn Nguyên Tử đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Hậu Thổ: “Hậu Thổ đạo hữu thoát vây, ta còn chưa chúc mừng nữa. Nhân đây ta kính ngươi một ly, để chúc mừng.”
Hậu Thổ và Trấn Nguyên Tử làm một ly.
Vẻ mặt nàng cảm kích nhìn Lý Nguyên, nói: “Ta có thể thoát vây, may mà có Lý đạo hữu chỉ điểm.
Lý đạo hữu, Hậu Thổ kính ngươi một ly, về sau Lý đạo hữu có chuyện gì yêu cầu ta cống hiến sức lực, cứ việc mở miệng, Hậu Thổ chắc chắn dốc hết sức lực.”
“Phụt!”
Lý Nguyên đang muốn chạm ly với Hậu Thổ thì thấy Trấn Nguyên Tử đột nhiên phun rượu ra.
“Khụ khụ khụ!” Trấn Nguyên Tử bị sặc rượu, khụ liên tục vài cái, có điều hắn bất chấp việc mình thất lễ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Nguyên và Hậu Thổ, cả kinh kêu lên: “Cái gì mà Hậu Thổ đạo hữu thoát vây, lại là được Lý đạo hữu chỉ điểm chứ?”
Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, Lý Nguyên lại có thể chỉ điểm Hậu Thổ thoát vây.
Phải biết rằng, Hậu Thổ thoát vây chính là nhờ đạt được hai phần công đức thiên đạo đấy, chẳng lẽ Lý Nguyên còn có thể suy tính ra biện pháp đạt được công đức thiên đạo sao? Thế nhưng Trấn Nguyên Tử không tài nào chấp nhận nổi sự thật chấn động này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận