Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1822 - Biểu diễn của Dương Khang (2)

Trên một con phố ở Trường An, một nữ tử trẻ tuổi có phong cách Đại Mạc, rất bất mãn nói với một phụ nữ trung niên mắt mù bên cạnh nàng.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông chồn tuyết, đầu đội mũ chồn tuyết trắng, bên hông đeo Kim Đao, hai bên gò má trắng như tuyết có vài bím tóc rủ xuống, bộ dạng anh khí bức người.
Dáng người cao gầy kiện mỹ, hoàn toàn khác với một nữ tử yếu đuối bình thường.
Mà phụ nữ trung niên mắt mù kia mặc một bộ hắc y, tóc dài xõa trên vai, khiến cho mặt của nàng như ẩn như hiện, trông rất âm u.
Mị Siêu Phong lạnh nhạt nói: “Tiểu vương gia có chuyện tìm ngươi, ngươi muốn đi dạo phố, sau này có rất nhiều thời gian.”
“Dương Khang tìm ta có chuyện gì?”
Hoa Tranh khó chịu nói.
Nàng không có chút hảo cảm nào đối với Dương Khang.
Tuy Dương Khang đẹp trai hơn Quách Tĩnh, tiêu sái hơn Quách Tĩnh, tu vi cũng sâu không lường được.
Nhưng ở trong lòng Hoa Tranh, Dương Khang hoàn toàn kém hơn Tĩnh ca ca của nàng.
Mị Siêu Phong: “Ngươi đi thì biết.”
Hoa Tranh: “Ngươi dùng thái độ này nói chuyện với bản công chúa sao? Nếu là ở Đại Mạc quốc, thái độ này của ngươi phải chịu roi hình.”
Mị Siêu Phong thản nhiên nói: “Ta là hộ vệ Vương gia mời, không phải là tỳ nữ của ngươi. Vả lại, ở đây cũng không phải Đại Mạc quốc.”
Hoa Tranh thấy Mị Siêu Phong không tôn trọng nàng chút nào, nhất thời buồn bực một hồi.
“Ai, Tĩnh ca ca, ngươi đang ở đâu? Ngươi có biết, trong khoảng thời gian này phát sinh biến cố không?”
Trong lòng Hoa Tranh đang nghĩ đến Quách Tĩnh, đột nhiên, nàng nghe Mị Siêu Phong nói: “Đến rồi, tiểu vương gia đang ở phía trước.”
Hoa Tranh ngẩng đầu nhìn lại.
Đột nhiên, nét mặt của nàng cứng đờ.
Ánh mắt Hoa Tranh tràn đầy bất khả tư nghị.
Bởi vì, nàng vậy mà lại thấy một thân ảnh khiến cho nàng hồn khiên mộng nhiễu, đứng ở phía trước nàng cách đó không xa.
Nhưng điều này sao có thể?
Không phải là bởi vì ta quá mức nhớ Tĩnh ca ca, cho nên lại hoa mắt chứ?
Bằng không tại sao Tĩnh ca ca xuất hiện ở chỗ này?
Ngay trước mắt của ta?
Hoa Tranh không thể tin được chớp mắt một cái.
Nhưng, Tĩnh ca ca phía trước nàng không hề biến mất.
Hắn vẫn còn đứng ở đó.
Chẳng lẽ, đó không phải là ảo giác?
Đây thật sự là Tĩnh ca ca?
“Hoa Tranh muội tử?”
Quách Tĩnh khó tin nhìn Hoa Tranh, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc và một chút hoài nghi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mình vậy mà lại nhìn thấy Hoa Tranh muội tử ở Đại Đường.
Chuyện này cũng thật có duyên nhỉ?
Dương Khang thấy Quách Tĩnh và Hoa Tranh nhận ra nhau, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà ác.
Ha ha, trò hay sắp mở màn!
Hoa Tranh nghe thấy Quách Tĩnh gọi nàng, nàng rốt cuộc mới tin, vẫn là giọng nói quen thuộc ngốc nghếch kia.
Bản thân chưa từng xuất hiện ảo giác.
Mình thực sự gặp được Tĩnh ca ca ngày đêm mong nhớ.
Hoa Tranh vội vã chạy đến trước mặt Quách Tĩnh, nàng nhìn khuôn mặt cường tráng của Quách Tĩnh, chỉ cảm thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Quách Tĩnh.
Nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng, cuối cùng chỉ hóa thành ba chữ: “Tĩnh ca ca.”
“Hoa Tranh muội tử, sao ngươi lại tới Đại Đường?”
Quách Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi Hoa Tranh.
Hoa Tranh nhớ tới nguyên nhân mình đến Đại Đường, trong lòng không khỏi chua xót.
Tâm trạng vui sướng khi gặp Quách Tĩnh cũng biến mất hơn phân nửa.
Nàng theo phu quân hiện tại của mình -- Dương Khang tới Đại Đường.
Nên nói với Tĩnh ca ca như thế nào đây?
Rõ ràng mình và Tĩnh ca ca có hôn ước, hơn nữa trong lòng mình cũng chỉ có Tĩnh ca ca, nhưng bây giờ, ta lại trở thành phu nhân của người khác.
Tại sao tạo hóa trêu ngươi như thế?
Quách Tĩnh lại không biết tâm tư của Hoa Tranh, lúc này hắn còn đắm chìm trong niềm vui được gặp Hoa Tranh.
Hắn kích động kéo cổ tay Hoa Tranh, hỏi Hoa Tranh: “Hoa Tranh muội tử, ca ca Thác Lôi của ngươi đâu? Hắn cũng tới sao? Còn có mẫu thân ta, cùng với Khả Hãn, sư phụ Triết Biệt bọn họ ở Đại Mạc đều mạnh khỏe chứ?”
Đột nhiên, Quách Tĩnh trừng lớn hai mắt.
Bởi vì, hắn thấy Dương Khang đi tới bên người Hoa Tranh, lại đặt tay ở trên eo của Hoa Tranh.
Mặt Quách Tĩnh nhất thời đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm Dương Khang giận dữ nói: “Dương Khang, ngươi làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt, sao ngươi dám làm chuyện bậy bạ, đặt tay lên eo nữ tử?”
Hoa Tranh cảm nhận được bàn tay của Dương Khang, vừa thẹn vừa giận.
Nàng muốn tránh khỏi bàn tay heo của Dương Khang, nhưng nàng đột nhiên phát hiện, bản thân không động đậy được.
Còn nói cũng không nói được.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hoa Tranh vừa sợ vừa nóng nảy.
Nhưng lại không biết làm thế nào.
Dương Khang nhìn biểu cảm tức giận của Quách Tĩnh, khuôn mặt lộ ra nụ cười tà ác đặc trưng. Giọng điệu hắn đắc ý khiêu khích nói với Quách Tĩnh: “Tại sao ta lại không thể đặt tay ở trên eo nàng, Hoa Tranh không phản đối, ngươi gấp cái gì?”
Quách Tĩnh tức giận đến đỏ ngầu cả mắt.
Hắn vội vã nhìn về phía Hoa Tranh.
Hoa Tranh muốn giải thích với Quách Tĩnh, nhưng mà, nàng căn bản không mở miệng được, gấp đến độ nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Quách Tĩnh thấy Hoa Tranh không nói lời nào, lộ ra gương mặt khó có thể tin.
Hắn không hiểu nổi, Hoa Tranh muội muội tại sao lại để Dương Khang tùy ý khinh bạc?
Trước đó Hoa Tranh muội muội không phải yêu thích ta sao?
Khả Hãn còn gọi ta là phò mã.
Vì sao mới hơn một năm không gặp, nàng để nam tử khác ôm eo của mình?
Chẳng lẽ, Hoa Tranh muội muội di tình biệt luyến, thích Dương Khang?
Lúc này, Quách Tĩnh không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Hắn có chút không chấp nhận được suy đoán trong lòng.
Hắn thật hy vọng bản thân đã đoán sai.
Nhưng hắn biết, tính cách Hoa Tranh muội muội cứng rắn, nếu như là người nàng không thích, tuyệt đối không có khả năng giống như Dương Khang, làm ra hành động như vậy với nàng.
Cho nên, tất cả chỉ có một khả năng.
Hoa Tranh thích Dương Khang.
Mình bị Hoa Tranh phản bội!
Quách Tĩnh nhất thời cảm thấy như bị ngũ lôi nổ vang.
Dương Khang nhìn sắc mặt khó coi của Quách Tĩnh, vẻ mặt không khỏi càng đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận