Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 174 - Hồng Quân đến thăm, thẳng thắn thôi!

Ngao Châu ngây ngốc nhìn Lý Nguyên, ánh mắt dường như cũng không chấp nhận nổi cái khác.
Một đôi mắt sáng ngời của Ðát Kỷ không ngừng đảo qua lại ở trên người ca ca, Thược Dược, Dương Hoè, lóe lên tinh quang.
“Thẳng thắn đi!”
Đột nhiên, Ðát Kỷ cất giọng nói: “Rốt cuộc các ngươi che giấu ta chuyện gì?”
Thược Dược hé miệng cười, nhưng cũng không nói gì.
Dương Hòe cưỡi xe ở bên ngoài, không biết có nghe thấy hay không.
Lý Nguyên thu lại ánh mắt từ ngoài cửa sổ, hắn nhìn dáng vẻ thẩm vấn phạm nhân của muội muội, không khỏi vuốt mũi của nàng: “Ta chưa từng giấu diếm ngươi cái gì.”
Lời hắn nói là thật.
Sở dĩ hắn phong ấn khí tức của tất cả linh bảo trong viện, chỉ là vì không muốn khiến tu sĩ hồng hoang chú ý rồi tới quấy rầy cuộc sống cá mặn của mình.
Nhưng với muội muội, hắn lại chưa từng có ý giấu diếm, chỉ là bản thân Ðát Kỷ sơ ý, chưa bao giờ chú ý đồ vật trong nhà mà thôi.
Có lẽ, cái này gọi là đen dưới bóng đèn.
Ðát Kỷ bất mãn cau chặt lỗ mũi, vẻ mặt nàng nghiêm túc nói: “Còn nói không giấu diếm ta cái gì, như vậy Dương bá là chuyện gì, Thược Dược tỷ tỷ là chuyện gì, xe ngựa là chuyện gì, còn cả bộ y phục ngươi tặng, tại sao có thể bắn ngược tất cả công kích, đặc biệt là Dương bá, làm sao hắn lợi hại như thế?”
Đột nhiên, nàng chống người đứng dậy, đưa mặt tới trước mặt ca ca, hai chóp mũi sắp va chạm: “Ngươi, ca ca thối nhất của ta, có giấu giếm ta gì hay không?”
Lý Nguyên nhìn mặt muội muội gần trong gang tấc, nói một câu theo bản năng: “Nhìn mặt ngươi như vậy rất to.”
“Phụt!”
Ðát Kỷ hoàn toàn không nghĩ tới ca ca thối lại nói ra một câu như vậy, tức giận tới mức phun một ngụm nước ra ngoài.
Rất may Lý Nguyên phản ứng nhanh, dùng ống tay áo kịp thời che lại trước mặt muội muội, nếu không hắn sẽ bị nước miếng làm bẩn khuôn mặt.
Chỉ là mặc dù hắn chặn nước miếng của muội muội, nhưng bởi vì hắn dùng ống tay áo che ở trên mặt muội muội, kết quả Ðát Kỷ tự bị nước miếng của mình phun lên mặt.
Đợi khi Lý Nguyên bỏ ống tay áo xuống, chỉ thấy trên mặt Ðát Kỷ ướt đẫm, vẻ mặt sắp phát điên.
Ngao Châu vừa thấy thì phì cười không dừng.
“Đây là nước miếng của ngươi, cũng đừng trách ta chứ.” Lý Nguyên nhanh chóng nói.
Ðát Kỷ: “Vậy tại sao ngươi phải nói mặt ta to?”
Lý Nguyên cảm thấy muội muội rất ngu ngốc, thậm chí không biết nguyên lý này.
Hắn lập tức giải thích: “Bởi vì khoảng cách quá gần, thế nên nhìn mặt to, ví dụ như ngươi để chén trà ở trước mắt ngươi, nhìn lớn rất nhiều phải không?”
Ðát Kỷ vỗ trán khóc không ra nước mắt.
Ta đòi ngươi giải thích nguyên nhân cho ta đấy sao? Nàng biết ca ca là thẳng nam, vốn không hiểu chuyện nữ giới.
Cho nên nàng cũng không nói nhảm với ca ca, trực tiếp kéo một ống tay áo khác của Lý Nguyên, lau lung tung hai cái trên mặt.
Sau đó nàng tức giận nói: “Đừng lảng tránh, ta muốn nghe giải thích những vấn đề mới vừa rồi.”
Lý Nguyên đang định trả lời, một âm thanh hiền hoà đột nhiên vang lên ngoài xe ngựa.
“Lý đạo hữu, bần đạo quấy rầy.”
Ðát Kỷ thấy có người ngắt lời ở thời khắc mấu chốt, khuôn mặt lập tức mất vui.
“Ai vậy, đi tới quá không phải lúc!”
Xe ngựa dừng lại, Ðát Kỷ vén rèm cửa sổ lên, chỉ thấy một đạo nhân râu tóc bạc trắng, tướng mạo gầy guộc, người mặc một bộ đạo bào xanh nhạt, nhìn bình thường, toàn thân không có một chút pháp lực dao động nào, đứng trên trời cao dừng ở trước xe ngựa.
Đạo nhân nhìn thấy Ðát Kỷ, trên mặt lập tức lộ ra chút vẻ xin lỗi: “Quấy rầy tới tiểu thư, xin lỗi.”
Ðát Kỷ thấy đối phương khách khí như vậy thì thấy tức giận cũng không tốt.
“Thì ra là Nhất Khí đạo nhân.”
Lý Nguyên thấy Hồng Quân, lên tiếng chào.
Hồng Quân liếc nhìn Dương Hòe lái xe, hỏi Lý Nguyên: “Có lẽ Lý đạo hữu đã sớm biết thân phận thật của ta?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Hồng Quân đạo nhân.”
Phụt! Ðát Kỷ đột nhiên lại phun một ngụm nước bọt.
Cả mặt nàng khiếp sợ nhìn ca ca, lại nhìn Hồng Quân, nàng không thể tin nói: “Hồng Quân mà ngươi nói, là Đạo tổ á? Không thể nào!”
Ngao Châu bên cạnh cũng lộ ra vẻ trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ cần là người tu luyện có thể nói là không người nào không biết, không người nào không nghe tên của Hồng Quân.
Đây là sư phụ của các Thánh, người thành Thánh đầu tiên khắp hồng hoang, thủy tổ của tất cả người tu đạo, sự tồn tại đại diện Thiên Đạo chí cao.
Chí cao như vậy lại chủ động tới bái kiến Lý Nguyên, còn khách khí gọi là Lý Nguyên đạo hữu.
Đây là vinh hạnh cỡ nào! Ngao Châu cảm giác mình sắp hôn mê.
Hồng Quân nghe thấy Lý Nguyên nói tên của mình, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế: “Xem ra thật đúng là không thể gạt được Lý đạo hữu, ban đầu dùng tên giả gặp Lý đạo hữu, khiến Lý đạo hữu chê cười.”
Ầm! Nghe thấy Hồng Quân thừa nhận, Ðát Kỷ lập tức bị chấn động đến đầu ong ong, cằm to đến mức cũng có thể nhét được trứng vịt.
Bản thân mới vừa rồi còn phàn nàn nói không phải lúc Đạo tổ tới.
Mà Đạo tổ chẳng những không tức giận, còn nói “xin lỗi” với mình.
Ðát Kỷ cảm thấy, mình có thể dùng chuyện này nói phét cả đời!
Lý Nguyên không có thói quen nói chuyện với người khác như vậy, cho nên chào hỏi với Hồng Quân: “Hồng Quân đạo hữu, đi vào ngồi xuống nói chuyện.”
“Vậy bần đạo không khách khí.”
Hồng Quân không từ chối, hắn đi vào bên trong xe ngựa.
Mặc dù xe ngựa đã có vài người, lại không lộ vẻ chật chội chút nào, nhìn bên trong giống như một gian phòng rộng rãi.
Hồng Quân mới vừa bước vào xe ngựa, đã nghe thấy một luồng đàn hương thanh u.
Khiến lòng hắn không khỏi thay đổi, trống trải vài phần.
Trên mặt Hồng Quân lập tức lộ ra một vẻ khiếp sợ, hắn kinh ngạc nói: “Mùi đàn hương này, hình như phát ra mùi của gỗ đàn hương Diệp Tử.”
Đột nhiên hắn nhìn về phía vách tường quanh xe.
Chỉ thấy một miếng gỗ của xe, toàn bộ là màu tím, hoa văn trên miếng gỗ lại giống như Phật Đà.
“Toàn bộ thùng xe của Lý đạo hữu lại dùng gỗ đàn hương Diệp Tử chế luyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận