Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1676 - Đệch, đều bị tức đến hồ đồ rồi!!

Nhưng nếu không phải Lý Nguyên, Hoa Tử Hư thật sự không nghĩ ra tại sao đám người Lục Khiêm, Cao Cầu này lại không khống chế được tự tát lẫn nhau.
Cũng không thể là mấy người này bị điên thật nhỉ?
Người trong bàn này của bọn họ, chỉ có Lý Nguyên có thể có thực lực này nhất.
Không biết rốt cuộc tu vi của Lý huynh cao cỡ nào?
Có thể khiến cả Thái Ất Kim Tiên như Cao Cầu đều không có sức phản kháng, lẽ nào Lý huynh là Đại La Kim Tiên?
Nghĩ đến đây, Hoa Tử Hư bị chấn động tới mức da đầu đều nứt ra.
Thấy đám người Cao Cầu tát lẫn nhau, Tống Giang chỉ cảm thấy cơ hội ngàn năm khó gặp, hắn vội vàng nhắc nhở với Triều Cái, Lý Nguyên, Hoa Tử Hư: “Cơ hội hiếm có, chúng ta mau chuồn thôi, nếu không để bọn họ hết phát điên, có thể chúng ta mãi mãi không đi được nữa rồi!”
Nghe vậy, Triều Cái phản ứng lại, hắn vội vàng gật đầu: “Tống đại ca nói rất đúng, mặc kệ tại sao bọn họ phát điên, chúng ta vẫn là đi trước thì tốt hơn!”
Dứt lời, hắn và Tống Giang đã đứng dậy.
Hoa Tử Hư thì nhìn về phía Lý Nguyên.
Thấy Lý Nguyên đứng dậy, cầm vò rượu lên, chuẩn bị rời đi với Tống Giang và Triều Cái, thế là hắn không còn do dự nữa, cùng rời khỏi Đức Thắng lâu.
Hành vi của mấy người Triều Cái tất nhiên rơi vào trong mắt của Cao Cầu.
Chỉ là, lúc này hắn không thể làm chủ, hoàn toàn không thể ngăn cản.
Sau khi Lý Nguyên rời đi, đám người Lục Khiêm này vẫn đang tiếp tục tát lẫn nhau.
Mãi đến khi mỗi người đều bị tát khoảng một trăm cái mới dừng lại.
Mặt của đám người Cao Cầu, Lục Khiêm đều đã hoàn toàn không thể gặp người rồi.
Má, miệng của từng người, không chỗ nào là lành lặn.
Trông máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Mấy người ngừng tát lẫn nhau, đầu tiên là sững sờ một lát, giống như còn chưa phản ứng lại.
Sau đó, lúc đám người Lục Khiêm lấy lại tinh thần, lập tức đồng loạt quỳ xuống trước mặt Cao Cầu.
Sắc mặt từng người trắng bệch, vô cùng lo sợ, cơ thể không kìm được run rẩy.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, vẫn mong thái uý thứ tội.”
“Vừa rồi thuộc hạ không biết là bị làm sao, hoàn toàn không khống chế được hành vi của bản thân, thái úy tha mạng.”
“…”
Mấy người này đều đã tát Cao Cầu, lúc này tất nhiên sợ muốn chết.
Mọi người vừa xin tha, còn vừa chủ động tát chính mình, muốn làm ổn định cơn giận của Cao Cầu.
Khiến cho khuôn mặt vốn đã rất tàn tạ của bọn họ càng đầy thương tích.
Còn Cao Cầu đánh bọn họ, đương nhiên bọn họ không dám có bất cứ lời oán thán nào.
Lúc này quả thật Cao Cầu vô cùng phẫn nộ.
Tuy hắn hiểu hành vi vừa rồi của đám người Lục Khiêm không phải ý của bọn họ, nhưng Cao Cầu vẫn muốn giết chết mấy người này.
Dù sao bọn họ là thuộc hạ mà lại dám tát hắn, sau này hắn nên chung sống với mấy thuộc hạ này thế nào?
Nên đối mặt với người khác thế nào?
Vì vậy, nhất định phải nghĩ cách giết chết tất cả mấy người này.
Tuy đã nghĩ ra kết cục của mấy thuộc hạ, nhưng mà Cao Cầu không bày tỏ suy nghĩ trong lòng ra ngoài, đương nhiên hắn sẽ không trực tiếp giết chết mấy thuộc hạ.
Cố ý chờ mấy thuộc hạ tự tát bản thân xong, lúc này hắn mới từ từ lên tiếng: “Bỏ đi, các ngươi đều đứng dậy đi, chuyện này có yêu nhân âm thầm tác quái, không thể trách các ngươi. Bổn quan sẽ không giận lây các ngươi!”
Thấy Cao Cầu đã tha thứ cho hành vi của mình, đám người Lục Khiêm không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Cảm ơn thái úy, cảm ơn thái úy!”
“Thái úy khoan dung độ lượng, thuộc hạ nhất định vào nước sôi lửa bỏng, muôn lần chết không từ!”
Sau khi mấy người đứng dậy, một nam nhân để râu chữ bát nghi ngờ hỏi mọi người: “Vừa rồi rốt cuộc chúng ta bị trúng yêu pháp gì? Tại sao ta không cảm nhận được chút pháp lực lạ thường nào?”
Một người bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, không hề có dấu hiệu báo trước đã không khống chế được hành vi của bản thân rồi, điều này tà môn quá rồi!”
“Rốt cuộc là ai đang âm thầm giở trò? Lại dám trêu đùa thái úy đại nhân, đúng là tội không thể tha!”
Có người phẫn nộ kêu lên.
Vẻ mặt Lục Khiêm u ám nói: “Không cần đoán, chuyện này chắc chắn có liên quan tới mấy người vừa rồi kia.”
Có người nghi ngờ hỏi: “Nhưng tu vi của mấy người kia đều không đáng để quan tâm, sao lại có năng lực này?”
“Đúng vậy, có thể khiến Cao thái uy đều không có sức phản kháng, đây phải là thực lực mạnh cỡ nào?”
“Không nhất định phải là thực lực mạnh, có thể là mượn loại dị bảo nào đó cũng nên!”
“Cũng có khả năng này!”
“Ta có chú ý, tiểu bạch kiểm mặc trường bào màu lam kia, vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, cho dù sau khi biết thân phận của Cao thái úy cũng không có vẻ lo lắng. Ta nghi ngờ chỉ sợ vấn đề chính là ở trên người hắn.”
“Cao thái úy, chuyện này ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”
Cao Cầu u ám nói: “Chuyện này tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy! Các ngươi đi điều tra rõ ràng nội tình của mấy người kia trước, ta sẽ bắt mấy người bọn họ muốn sống không được, muốn chết không xong!”
“Tuân mệnh!”
Tống Giang, Triều Cái vội vàng rời khỏi Đức Thắng lâu, sau khi chạy thẳng ra mấy con đường, lúc này hai người mới thở phào.
“Được rồi, chúng ta không cần chạy nữa, chắc bọn họ không đuổi kịp nữa rồi!”
Triều Cái vừa thở hồng hộc, vừa nói.
Tống Giang và Hoa Tử Hư cũng đang thở hồng hộc.
Vừa rồi, thật sự đi kín đáo quá rồi.
“Vừa rồi đúng là nguy hiểm quá, không ngờ lại đắc tội với thái úy đương triều, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chúng ta suýt nữa không ra được!”
Vẻ mặt Tống Giang nghĩ lại còn thấy sợ.
Triều Cái ổn định lại hơi thở gấp gáp chút, hắn hơi nghi ngờ nhìn ba người Tống Giang, Hoa Tử Hư và Lý Nguyên, hỏi: “Các ngươi nói xem vừa rồi tại sao bọn họ lại tát lẫn nhau?”
Tất nhiên hắn không tin mấy người Cao Cầu sẽ đột nhiên phát điên.
Vừa nãy chắc chắn là có người đang âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Ai sẽ giúp đỡ bọn họ?
Cũng không thể nào là người qua đường hóng hớt nhỉ?
Vì vậy, đối tượng đáng nghi ngờ nhất vẫn là bốn người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận