Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 810 - Bị cha búng tay một cái là mạt sát cả (2)

Tiểu Tê Tử hiếu kỳ nói.
Đát Kỷ: “Chuyện này không nói rõ ràng được, tóm lại, ngươi nói cho ta cha ngươi tên là gì đi.”
Tiểu Tê Tử thầm nghĩ, làm sao ta dám nói cho ngươi biết tên cha của ta? Vạn nhất cha thật sự là kẻ thù của ngươi thì làm sao bây giờ?
Ngươi còn không phải sẽ bị cha xóa sổ bằng một cái búng tay hay sao? Ta không thể để bi kịch này xảy ra.
Trong lòng Tiểu Tê Tử nhanh chóng chuyển qua vô số ý niệm, nhưng trên mặt không chần chờ, nàng hỏi ngược lại: “Tên của người ngươi đang tìm là gì?”
Đát Kỷ trong lòng khẽ động, nàng tưởng tượng hơi nhiều: “Hắn gọi là Lý Ngư. Cá.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, cha ta không phải là người ngươi muốn tìm, cha ta tên là Lý Nhị, hai.”
Tiểu Tê Tử cũng che giấu.
Nói chính là cha ruột mình.
Đát Kỷ biết được Đại Ma Vương gọi là Lay Nhị, trong lòng nhất thời vô cung mất mát. Thì ra hắn thật sự không phải là ca ca.
ca ca thối tha này, ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Đát Kỷ cáo từ Tiểu Tê Tử: “Nếu hắn không phải người ta muốn tìm, vậy ta đi đây. Đúng rồi.”
Nàng lấy từ trong túi ra một quả hồng hạnh to bằng nắm tay, đưa cho Tiểu Tê Tử.
“Cái này cho ngươi, xem như là quà cảm ơn vì lần trước ngươi cho ta điện thoại di động.”
Nói xong, Đát Kỷ lập tức xoay người rời khỏi tiệm điện thoại.
Mới vừa ra khỏi cửa hàng không bao lâu thì mấy công tử ca trước mặt đã mang theo một đám thủ hạ vây quanh.
Đát Kỷ không tìm được ca ca, tâm trạng vốn không tốt, thấy đám người kia còn chưa hết hi vọng, nàng nhất thời không khách khí nữa.
Không đợi những công tử ca này mở miệng, nàng đã thổi một hơi về phía đám người kia.
Một ngọn lửa lập tức phun ra khỏi miệng nàng, trong nháy mắt đốt cháy y phục của đám công tử ca và thủ hạ của bọn họ.
“Ối mẹ ơi, y phục bốc cháy rồi.”
“Đau đau quá.”
“Tóc của ta.”
“Ai tới dập lửa cho ta với?”
“...”
Đám người đang có khí thế hung hăng lập tức trở nên nhốn nháo, náo loạn.
“Sao ngươi không nói thật với nàng?”
Nữ Bạt thu hồi ánh mắt khỏi mấy người công tử hỗn loạn trên đường, không hiểu hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử nhìn hồng hạnh trên tay, đáp: “Ta cảm thấy tâm tiểu tỷ tỷ này không xấu, nếu kẻ thù của nàng thật sự là phụ thân thì để cho nàng biết chỗ ở của phụ thân không phải là hại nàng sao? Kỳ lạ, linh khí của hồng hạnh này cũng không vừa, xem ra đẳng cấp không thấp.”
Nữ Bạt nghe vậy thì trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nàng cũng không cảm nhận được hồng hạnh này ẩn chứa linh khí gì.
Nữ Bạt vội vã vận Thi Hỏa Kim Tim nhìn về phía hồng hạnh trên tay Tiểu Tê Tử.
Trong nháy mắt, Nữ Bạt bỗng nhiên cảm nhận được mây đỏ đầy trời, linh quang nở rộ, Hỗn Độn linh khí tinh thuần chí cực bao phủ càn khôn, Đại Đạo thần văn huyền diệu khó tả. Giống như tinh linh xoay tròn bay lượn.
Cái này. Cái này lại là một Hỗn Độn linh quả!
đồng tử của Nữ Bạt suýt chút nữa rơi xuống đất, nàng hoàn toàn không ngờ, bên trong Hồng Hoang này, ngoại trừ cây vải, cây xoài ở khách điếm kia mà vẫn còn Hỗn Độn linh quả khác tồn tại.
Nữ tử kia rốt cuộc là ai?
Tại sao nàng lại có Hỗn Độn linh quả?
Hơn nữa, còn phung phí tặng người khác?
Nữ Bạt cảm thấy, Hồng Hoang này, dường như không phải là Hồng Hoang trong tưởng tượng của nàng.
Còn thần bí khó lường hơn vẻ ngoài.
Nữ Bạt ngạc nhiên đến trợn tròn mắt há hốc mồm, ba con chó trong cửa hàng cũng bất ngờ nghẹn họng nhìn trân trối như vậy.
Bọn họ cũng nhìn ra được dáng vẻ ban đầu của hồng hạnh này.
Trong lòng chấn động, không còn dùng từ nào để hình dung được nữa.
“Nữ Bạt tỷ tỷ, chúng ta chia nhau ăn đi.” Tiểu Tê Tử cầm hồng hạnh, nói với Nữ Bạt.
Nữ Bạt vội vàng lắc đầu: “Hồng hạnh này là Hỗn Độn linh quả, rất quý giá, ta không thể ăn được.”
Vải trong khách điếm cũng là Hỗn Độn linh quả, nhưng quả vải nhiều như vậy, ăn vài trái nàng cũng không thấy đau lòng.
Tiểu Tê Tử không thèm để ý nói: “Là hoa quả chính là để ăn, quan tâm nó có phải Hỗn Độn linh quả không làm gì.”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé của nàng dùng lực bẻ hồng hạnh.
Hồng hạnh rất mềm, mặc dù sức của Tiểu Tê Tử nhỏ nhưng vẫn bị nàng bẻ thành hai nửa.
“Cho ngươi.” Tiểu Tê Tử lấy một nửa nhét vào tay Nữ Bạt.
Nữ Bạt cầm hồng hạnh, kích động đến mức không nói nên lời.
Rõ ràng trước đây ăn không ít Hỗn Độn lệ chi nhưng có lẽ lệ chi không có tác dụng gì khác ngoại trừ ăn ngon. Vì vậy khi ăn nàng cũng không cảm thấy quá kích động.
Không biết Hỗn Độn linh quả này ăn có tác dụng đặc biệt gì không? Trong lòng Nữ Bạt hiện lên chút tò mò.
Tam cẩu Doanh Câu, Tướng Thần, Hậu Khanh ở bên cạnh thì chảy nước dãi nhìn.
A, bọn họ cũng muốn ăn.
Bọn họ còn chưa biết Hỗn Độn linh quả có vị gì đấy!
“Rắc!”
Tiểu Tê Tử cắn một miếng, lập tức khen ngợi.
“Không sai, không giống với xoài và vải trong nhà, nhưng ăn rất ngon. Vừa ngọt vừa thơm, rất giòn nhưng không quá cứng.”
Nữ Bạt cũng cắn một miếng, vội vàng gật đầu nói: “Ăn rất ngon.”
Ực!
Tam cẩu Doanh Câu, Tướng Thần, Hậu Khanh không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Bọn họ là cương thi, chỉ có thể nếm được vị máu, còn những món ăn khác đối với bọn họ chính là chịu tội.
Vì vậy thấy dáng vẻ ăn uống ngon lành của Nữ Bạt thì vô cùng ước ao.
Thật muốn nếm thử mùi vị của hoa quả.
Chỉ chốc lát sau, Nữ Bạt đã ăn xong nửa trái hồng hạnh.
Đột nhiên tâm thần nàng chấn động, Nữ Bạt cảm nhận được một luồng linh khí còn thuần khiết hơn cả Tiên Thiên linh khí. Đột nhiên từ vị trí đan điền đi qua kinh mạch chu thiên của nàng, rất nhanh lan về phía tứ chi bát hài, ngũ tạng lục phủ, cuối cùng lại đến tử phủ, hình thành một đạo ấn huyền ảo, khắc vào trong nguyên thần của nàng.
Ngay sau đó, Nữ Bạt bỗng nhiên phát hiện, trong đầu mình có nhiều hơn một tin tức không biết từ đâu ra.
Tin tức này có ghi lại một phương pháp sử dụng tên là thuật ẩn thân liễm tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận