Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1116 - Cái thế giới này đáng sợ vậy sao?

Ba người thu lại tâm tình, quay trở lại Có căn khách điếm.
Cảm thấy chỗ đó vẫn an toàn nhất.
Hiện tại Tiểu Tê Tử và Bạc Nữ đã quay lại hoàng cung, trong khách điếm chỉ còn lại Lý Nguyên và mấy vị Thánh Nhân, họ đang xem điện thoại di động giết thời gian.
Lý Nguyên, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh trông thấy ba người Mộc Thạch Nhiên quay lại, trên mặt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hành động của ba người họ, mọi người ở đây đã sớm đoán được.
Chuẩn Đề đạo nhân rời mắt khỏi điện thoại, cười hỏi ba người họ: “Các ngươi định tiếp tục ở trọ sao?”
Mộc Thạch Nhân gật đầu nói: “Bọn ta định ở định ở đây thêm một tháng nữa, không biết có được hay không?”
Chuẩn Đề đạo nhân nhìn Lý Nguyên.
Loại chuyện này, đương nhiên chỉ có Lý Nguyên tiền bối mới có thể làm chủ được.
Lý Nguyên: “Nếu là đã là quán trọ thì đương nhiên có thể rồi. Nhớ trả tiền phòng là được”
Được sự đồng ý của Lý Nguyên, ba người Mộc Thạch Nhiên vô cùng mừng rỡ.
Ba người lập tức móc vàng ra, vui vẻ thanh toán tiền phòng.
Chuẩn Đề đạo nhân lập tức đi đến bàn lấy chìa khóa phòng cho họ.
Lúc Chuẩn Đề đạo nhân đi lấy chìa khóa, hắn để điện thoại trên bàn, ba người Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân vô tình nhìn vào màn hình điện thoại.
Chuẩn Đề đang chơi cờ vây với người khác trên điện thoại di động.
Nhìn hình ảnh cờ vây trong màn hình điện thoại, tuy bề ngoài có hơi không giống với điện thoại nhưng đại khái vẫn giống nhau.
Vẻ mặt Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân lại lần nữa ngây dại.
Bọn họ không ngờ rằng, ở cái thế giới hồng hoang nổi tiếng dùng tiên pháp này lại có thể trông thấy điện thoại.
Chuyện này, đây không phải là vị diện tiên pháp sao?
Sao ngay cả điện thoại cũng có?
Thế giới này còn có thể loạn hơn được nữa không?
“Cái…Cái này là điện thoại đúng không?”
Mộc Thạch Nhân chỉ vào điện thoại, lắp bắp hỏi Chuẩn Đề đạo nhân.
Chuẩn Đề đạo nhân gật đầu, nói: “Nó gọi là điện thoại.”
“Ở đây có bán không?”
Mộc Thạch Nhân lại hỏi.
Chuẩn Đề đạo nhân: “Cách khách điếm khoảng một trăm mét, có một nhà cũng là nhà duy nhất ở đây bán điện thoại.”
Nhà duy nhất?
“Xin hỏi tiền bối, tiệm điện thoại di động này là nhà nào mở vậy?”
Lư Khán Sơn cung kính hỏi Chuẩn Đề đạo nhân.
Hắn nghi ngờ rằng người mở tiệm điện thoại là một xuyên việt giả.
Còn là một xuyên việt giả am hiểu về khoa học.
Chuẩn Đề đạo nhân: “Các ngươi cũng quen đó.”
Bọn ta cũng quen?
Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân tràn đầy ngạc nhiên.
Bọn họ quen, sao chính họ cũng không biết vậy?
Chuẩn Đề đạo nhân không có hứng nhây với họ, trực tiếp nói: “Chính là Nữ hoàng Tiên Đường, con gái của ông chủ.”
Hóa ra là nàng?
Chẳng lẽ nàng chính là xuyên việt giả?
Một tiểu xuyên việt giả thiên tài, đến thế giới này liền phát minh ra điện thoại còn quen các đại lão Thánh Nhân? Rồi còn trở thành nữ hoàng?
Đúng là điển hình của nhân vật chính!
Chuẩn Đề đạo nhân cảm nhận được ý nghĩ của họ, xen vào một câu: “Các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, điện thoại di động là linh bảo Lý tiền bối tiện tay chế ra, không thể so sánh với điện thoại thông minh ở thế giới các ngươi.”
Ặc, quên mất những đại lão này có thể dễ dàng biết rõ ý nghĩa của mình.
Sau này tốt nhất không nên nghĩ lung tung.
Nhưng mà, điện thoại di động này là tinh bảo do tiền bối luyện chế?
Không lẽ, hắn mới là xuyên việt giả?
Nhưng chuyện của Lý Nguyên ba người bọn họ cũng không dám đoán nhiều. Dù sao đây cũng là Thánh Nhân được lão đại thần bí cung kính đối đãi, không nên đoán bừa chuyện của lão đại.
Sau khi đặt phòng, ba ngươi không ở ngay mà cùng đi ra ngoài khách điếm, định đi đến tiệm điện thoại, mua một cái để tìm hiểu tin tức của thế giới này.
Tìm hiểu tin tức, không có gì tiện bằng điện thoại di động.
Hơn nữa, theo như Chuẩn Đề Thánh Nhân nói thì điện thoại ở thế giới này là một loại linh bảo.
Nếu có thể mua được linh bảo, đương nhiên không thiệt.
Rất nhanh, ba người đã tìm được tiệm điện thoại được bài trí rất hiện đại.
Đi vào tiệm, ba người có cảm giác mình đã đi tới thời hiện đại…
Tủ kính thủy tinh sáng loáng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng tinh và những bức tường ngọc thạch trơn nhẵn, tất cả đều toát lên một bầu không khí sang trọng, không hề tương thích với các kiến trúc bằng gỗ của thế giới này.
Tuy nhiên, điều khiến cả ba khó hiểu là trong cửa hàng không hề có nhân viên bán hàng, chỉ có ba con chó lạ nằm cuộn tròn trên ghế với vẻ uể oải.
Trong số đó, con chó đốm mẹ trông còn bình thường một chút, còn hai con còn lại, một con chỉ có hốc mắt nhưng không có nhãn cầu, trông rất đáng sợ.
Còn một con mọc thêm một cái đầu, cũng không biết mông ở đằng nào nữa?
Tuy nhiên, sau khi trải qua sự cố 'Tiểu nhị', ba người họ không dám coi thường bất cứ thứ gì ở thế giới này nữa.
Ai biết được ba con chó này có phải là yêu quái thành tinh hay không?
Lư Khán Sơn lịch sự hỏi cửa hàng: “Xin hỏi, có ai ở đó không? Bọn ta định mua điện thoại.”
“Ba người sống sờ sờ cỡ này ngồi ở trước mặt ngươi, ngươi không nhìn thấy sao?”
Một giọng nam trầm thấp từ trong cửa hàng điện thoại truyền ra, trong giọng điệu mang theo ý khó chịu.
Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương nhìn cửa hàng một cách kỳ lạ.
Ai đang nói chuyện mà bọn họ lại không thấy ai hết vậy?
Hơn nữa lại còn có tận ba người?
Không phải chỉ có ba con chó sao?
Chẳng lẽ là...
Cả ba sợ hãi nhìn ba con chó trên ghế.
Thật không ngờ, chúng thực sự là yêu quái thành tinh.
“Thật bất ngờ, cũng không biết xấu hổ khi làm kẻ xuyên không.”
Chó đốm Hậu Khanh nói một cách khinh bỉ.
Thấy con chó đốm cũng biết mình là kẻ xuyên không, trong lòng ba người Mộc Thạch Nhân liền loạn cào cào.
Cái quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy?
Tại sao ngay cả một con chó cũng biết rằng bọn họ là kẻ xuyên không?
Chẳng lẽ con chó này cũng có thể thăm dò ký ức của bọn họ sao?
Ôi ôi ôi, thế giới này quá nguy hiểm, bọn họ muốn về nhà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận