Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1703 - Con chim ngu này cũng trâu bò ghê

“Hừ, không cho ta ăn cơm à... Ta sẽ ăn vải của ngươi!”
Hoàng Dung lập tức bỏ bánh nướng xuống, đi tới cạnh cửa sổ, chuẩn bị hái vải.
Song ngay khi nàng vừa thò tay định hái quả thì một con chim giẻ cùi trắng muốt đột nhiên bay tới, sau đó mổ vào tay Hoàng Dung.
Hoàng Dung nhướn mày, huyền quang trên tay lóe lên, bắn thẳng về phía chim giẻ cùi rồi chuẩn bị tiếp tục hái vải.
“Bốp!”
“Ui da!”
Hoàng Dung chợt cảm thấy ngón tay đau nhói.
Ngón tay nàng bắn lên người chim giẻ cùi giống như búng vào tấm thép, đau đến mức khiến nàng trào cả nước mắt.
Mà chưa kể chim giẻ cùi còn mổ lên tay nàng, giống như bị muỗi đốt, vừa đau vừa ngứa, khó chịu muốn chết.
Không hái được vải, Hoàng Dung vội thu tay về, ôm tay không ngừng kêu đau.
“Suỵt, đau chết ta rồi, ngứa quá! Đây là chim gì thế? Sao cơ thể lại cứng rắn như vậy? Miệng còn có răng nữa?”
Tiểu Tê Tử nhìn lên lầu hai, nàng cười hỏi Lý Nguyên: “Hình như cha không thích nữ tử kia?”
Trong ấn tượng của nàng, chỉ cần là khách hàng vào ở khách điếm này, dù hái mấy quả vải, cha cũng sẽ không chấp nhặt.
Mà cha lại đi ngăn cản người này.
Lý Nguyên nhún vai: “Ta không thích người quá điêu ngoa tùy tính.”
Tiểu Tê Tử sâu kín nói: “Nghe nói trước kia cô cô cũng rất điêu ngoa.”
Lý Nguyên: “Ặc, những lời này cha sẽ thay ngươi truyền đạt lại cho cô cô.”
Tiểu Tê Tử: “... Được rồi, coi như ta lỡ lời.”
Nàng đã lớn rồi, không muốn bị cô cô nhéo mặt nữa.
“Gần đây, ta phát hiện tần suất hệ thống xuất hiện ở hồng hoang trở nên nhiều hơn, cha nghĩ việc này có bình thường không?”
Tiểu Tê Tử ăn một miếng lẩu cá ếch, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Đại Đạo chí cao thượng nhiệm tổng cộng chia làm một nghìn tám trăm tỷ phần bản nguyên chi lực. Sau khi mỗi phần bản nguyên chi lực gặp được kí chủ, ta sẽ đưa kí chủ xuyên về hồng hoang.”
“Cho nên so với tổng lượng thì hệ thống xuất hiện gần đây cũng không tính là nhiều.”
“Sao cha phải để những người sở hữu hệ thống đó xuyên về hồng hoang?”
Tiểu Tê Tử tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
Lý Nguyên mỉm cười:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.”
Qua một lúc lâu.
Hoàng Dung mới thấy ngón tay không còn đau đớn như ban đầu nữa.
Song chỗ bị chim giẻ cùi mổ vẫn cực kỳ ngứa.
Hoàng Dung thở phì phò nhìn chim giẻ cùi.
Chính là con chim ngu tự ngã từ trên cành cây xuống lúc trước.
“Dám cắn ta!”
Trong lúc tức giận, Hoàng Dung búng tay về phía chim giẻ cùi.
Một luồng kiếm khí lập tức bay ra từ ngón tay nàng, lao đi nhanh như sao xẹt.
Nhưng đối mặt với công kích đột ngột của Hoàng Dung, chim giẻ cùi lại chẳng có vẻ gì là hoảng hốt.
Chỉ thấy nó ngước cằm, trực tiếp nuốt kiếm khí vào bụng.
Sau đó làm như không có chuyện gì mà rỉa lông.
Bộp!
Hoàng Dung không khỏi trợn tròn mắt.
Nàng không ngờ con chim ngu này lại không đơn giản như vậy.
Phải biết kiến khí bắn ra từ đạn chỉ thần thông của nàng có thể xuyên thủng cả Canh Kim vẫn thạch.
Thế mà nó lại nuốt kiếm khí vào bụng tự nhiên như không.
Con chim ngu này cũng trâu bò quá thể.
Chẳng lẽ nó có tu vi Thiên Tiên, Kim Tiên kỳ?
Song nếu có Thiên Tiên, Kim Tiên kỳ thì phải biến hóa từ lâu rồi chứ, sao vẫn còn là thân chim được?
Tuy nàng giật mình nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nàng không chút khách khí chất vấn chim giẻ cùi: “Sao ngươi lại cắn ta?”
“Cây trong viện này là do ta trông coi, ngươi muốn trộm vải thì tất nhiên ta phải cắn ngươi rồi.”
Văn Đạo Nhân bình tĩnh đáp.
Nghe chim giẻ cùi lên tiếng, Hoàng Dung cũng không bất ngờ.
Ở thế giới hồng hoang, linh thú nói chuyện, chim hót tiếng người là chuyện rất bình thường, không có gì đáng để kinh ngạc cả.
Hoàng Dung bất mãn nói: “Chỉ là mấy quả vải quèn thôi mà? Có cần nhỏ mọn vậy không?”
Đã không cho ta ăn, giờ muốn hái mấy quả vải cũng không được.
Khách điếm này cứ gọi là khách điếm bủn xỉn đi!
Hoàng Dung thở phì phò nghĩ.
Văn Đạo Nhân nhìn Hoàng Dung, tỏ vẻ khinh bỉ: “Mấy quả vải quèn? Khẩu khí lớn thật, tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì? Có biết dù bán ngươi đi cũng không đủ mua một “quả vải quèn” này không hả?”
“Ha ha.” Hoàng Dung cười lạnh: “Ngươi cho đây là cây bàn đào, quả nhân sâm à?”
Văn Đạo Nhân coi thường nói: “Tiểu nha đầu đúng là kém hiểu biết. Cây bàn đào, quả nhân sâm sao có thể sánh được với thứ này?”
Hoàng Dung cười giễu: “Ta thấy khẩu khí của ngươi mới lớn ấy, hun chết được cả bá tính thành Trường An luôn, còn chê cây bàn đào với quả nhân sâm chứ.”
Văn Đạo Nhân thản nhiên nói: “Cũng chỉ có những tiểu tu sĩ như các ngươi mới thấy cây bàn đào và quả nhân sâm là quý giá. Lão phu vốn chảng coi chúng ra gì.”
Hoàng Dung: “Thế ta nói nhé, Tiên Thiên chí bảo cũng không bằng một cây trâm cài đầu của ta. Nói khoác ai chẳng biết.”
Văn Đạo Nhân trợn trắng mắt nói: “Ai rảnh khoác lác với một tiểu nha đầu như ngươi.”
Hoàng Dung châm chọc: “Mở miệng ra là tiểu nha đầu, làm như ngươi sống lâu lắm rồi ấy.”
Văn Đạo Nhân thản nhiên đáp: “Lão phu đã tồn tại từ thuở khai thiên, đương nhiên là sống lâu rồi.”
Hoàng Dung: “Ha ha, thế thì hồng hoang là do ta mở đấy, dù sao nói khoác cũng có phạm pháp đâu.”
Đương nhiên nàng sẽ không tin, con chim giẻ cùi này mà trâu bò thế á.
Nếu trâu bò như vậy thì sao phải ở trong tiểu viện này?
Hơn nữa, tồn tại từ thuở khai thiên cũng chỉ có Tiên Thiên ma thần trong truyền thuyết thôi.
Mà chim giẻ cùi chắc chắn không thể là Tiên Thiên ma thần được.
Cho nên Hoàng Dung chắc chắn nó đang khoác lác.
Văn Đạo Nhân thấy Hoàng Dung không chịu tin lời hắn, :”Haiz, tiểu tu sĩ nhục nhãn phàm thai, nào hay biết lai lịch đạo gia!”
“Ta? Nhục nhãn phàm thai?”
Hoàng Dung bất mãn nói: “Ta là thể chất thánh linh căn, thiên tài tuyệt thế trong cả vạn người, sao lại thành nhục nhãn phàm thai rồi?”
Văn Đạo Nhân ghét bỏ nói: “Thánh linh căn cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, thiên tài tuyệt thế đâu ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận