Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 217 - Ta không dám để Lý đạo hữu ra nghênh đón!

Hắn bất mãn nói: “Còn không phải do súc sinh này sao, vậy mà lại đắc tội với Lý đạo hữu, ta phải đích thân đi đền tội với Lý đạo hữu mới được.”
Nói xong, hắn không để ý tới đệ tử của mình, mà cưỡi Khuê Ngưu bay ra khỏi Kim Ngao đảo.
Tạch! Cằm của Tùy Thị Thất Tiên rớt xuống đất.
Biểu cảm nghẹn họng nói không nên lời.
Trái tim giống như nhấc lên sóng to gió lớn mà rất lâu sau vẫn không cách nào bình ổn được.
Một lát sau, Ô Vân Tiên rốt cục phản ứng lại từ trong khiếp sợ, hắn kinh hãi nhảy dựng lên, thét chói tai: “Lý đạo hữu là thần thánh phương nào, tại sao sư phụ phải đi nhận lỗi với hắn.”
Kim Cơ Tiên cũng thét chói tai: “Ngoại trừ... Đạo tổ, còn ai nhận được lời xin lỗi của sư phụ chứ?”
“Lẽ nào hồng hoang còn có Thánh Nhân mà chúng ta không biết sao?”
Kim Quang Tiên trợn mắt há mồm, nói.
“Sao có thể có Thánh Nhân khác mà chúng ta không biết chứ?”
“...”
Suy đoán nửa ngày, mọi người không đoán ra được kết quả.
Vẫn còn mơ màng không thôi.
Tùy Thị Thất Tiên chỉ cảm thấy thế giới quan thoáng cái sụp đổ...
Trương Ngọc Yên vừa dụ dỗ, vừa làm nũng, vừa giả vờ đáng thương, cố gắng để chú thỏ nhỏ đưa Hỗn độn hồ lô cho nàng.
Đáng tiếc, chú thỏ nhỏ lại nhắm mắt làm ngơ trước tất cả các thế công của Trương Ngọc Yên.
Cuối cùng, Trương Ngọc Yên đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Xem ra hồ lô này không có duyên với ta.
Nàng đứng lên, chú ý đến trong viện có rất nhiều hoa quả, mỗi một loại hoa quả đều trong suốt óng ánh, diễm lệ vô song, cảm giác còn mê người hơn so với hoa quả trong vườn hoa quả của Thiên cung, khiến nàng không khỏi muốn động đậy ngón tay.
Nàng nhìn thấy một chùm nho màu tím phát triển đầy đặn, không khỏi chọn một quả rồi nếm thử.
Nho vừa vào miệng, Trương Ngọc Yên chỉ cảm thấy trăm triệu lỗ chân lông toàn thân đồng thời giãn ra, vị giác được một mùi hương đặc biệt vây quanh tầng tầng lớp lớp, dịch thể trong miệng không ngừng tiết ra, cứ như đầu lưỡi đều muốn hòa tan.
“Ngon quá đi!”
Trương Ngọc Yên mở to hai mắt, hưng phấn kêu lên.
Nàng cảm thấy đây là hoa quả ngon nhất nàng ăn từ khi sinh ra đến nay, còn ngon hơn linh quả trong Thiên cung gấp vạn lần.
Đột nhiên.
Nàng phát hiện một luồng linh khí sinh ra trong cơ thể, qua chu thiên kinh mạch, cuối cùng chảy vào Tử Phủ, biến thành một phần thần thức của nàng.
Trương Ngọc Yên trợn mắt há mồm phát hiện thần thức lớn mạnh hơn so với trước kia ngàn lần.
“Đây là…”
Cảm nhận được sự biến hóa của thần thức, Trương Ngọc Yên trong lúc nhất thời hoàn toàn không chấp nhận được.
“Tại sao lại như vậy?”
“Lẽ nào nho này không phải là phàm vật sao?”
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Yên lập tức khiếp sợ, vội vàng hái một quả nho mới để ăn.
Mùi vị ngọt ngào, hương thơm mê người vẫn giống như trước.
Chỉ có điều, sự chú ý của Trương Ngọc Yên hoàn toàn không đặt ở hương vị.
Quả nhiên, sau khi ăn một quả nho, lại có một luồng linh lực thuần đến cực điểm hóa thành thần thức.
Chỉ là sự tăng trưởng thần thức lần này không nhiều như lần đầu, chỉ tăng mấy lần so với thần thức vốn có của nàng mà thôi.
Cuối cùng Trương Ngọc Yên xác định quả nho này là bảo vật Tiên gia, có thể tăng cường thần thức của tu sĩ.
Tác dụng, phẩm cấp so với linh quả trong Thiên cung không biết cao hơn bao nhiêu lần.
Trương Ngọc Yên vốn tưởng hôm nay gặp phải chuyện ngạc nhiên đã đủ rồi, nàng tuyệt đối không ngờ còn có chuyện ngạc nhiên hơn đợi nàng.
“Trong trang viên này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?”
“Rốt cuộc là tồn tại như thế nào mới có thể có được nhiều linh bảo Tiên gia như vậy?”
Trương Ngọc Yên không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ Lý Nguyên thật sự là tồn tại có thể sánh với Thánh Nhân, nếu không tại sao hắn lại có nhiều chí bảo như vậy, phụ vương nàng là Thiên Đế, ngồi trên Thiên cung, nhưng sánh với Lý Nguyên, nàng cảm thấy phụ vương quả thực nghèo như một kẻ ăn mày! Đột nhiên, Trương Ngọc Yên nghĩ ra điều gì đó.
Nàng vội vàng nhìn về phía cây ăn quả khác bên trong trang viên.
Đào, mận, tỳ bà, táo xanh... quả nào cũng đều như phấn điêu ngọc mài, trong suốt mê người.
“Những quả này cũng là linh căn Tiên gia giống quả nho sao?”
Trương Ngọc Yên mím môi, nàng muốn hái một quả xuống thử xem.
Chỉ là, nàng vừa thò tay về phía trước quả đào thì đột nhiên do dự.
“Hai quả nho vừa ăn ít nhất cũng là Tiên Thiên linh căn hạ phẩm, trước đó không biết thì thôi, bây giờ biết những quả này vô cùng quý giá, ta không thể không báo mà cầm được.”
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Yên nhịn lại xúc động mãnh liệt, thu hồi bàn tay ngọc.
Trương Ngọc Yên chuẩn bị xem kỹ trang viên này một lượt, để xem còn gì đặc biệt nữa không.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh tràn ngập đạo vận đột nhiên vang lên ở bên ngoài hàng rào.
“Xin cô nương thông báo Lý đạo hữu một tiếng, hãy nói Thông Thiên Đạo nhân đến thăm.”
Trương Ngọc Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên mặc áo bào đen có khí tức mờ ảo, mắt có tinh thần, cưỡi một con trâu lớn dừng lại bên ngoài hàng rào.
Vậy mà nàng lại không phát hiện đối phương đến từ lúc nào.
Thông Thiên Đạo nhân? Trương Ngọc Yên đột nhiên phản ứng lại, nàng khó tin nhìn Thông Thiên giáo chủ, kích động đến mức âm thanh đều có chút lắp bắp: “Xin hỏi, đạo trưởng là Thông Thiên giáo chủ sao?”
Thông Thiên giáo chủ cười nói: “Ta nghĩ, trên đời này hẳn là không có người thứ hai dám lấy đạo hiệu này đâu đúng không?”
Bịch! Biết được đối phương thật sự là Thánh Nhân, lúc này Trương Ngọc Yên khẩn trương đến luống cuống tay chân, hoang mang lo sợ.
Lẽ nào hắn đến trả thù cho Ngưu Yêu vừa rồi sao? Làm sao mới ổn đây, nhưng hắn khách sáo như vậy, không giống như đến trả thù, trong lòng Trương Ngọc Yên bối rối không thôi, chỉ là trên mặt nàng không dám có bất kỳ chần chờ nào, vội vàng hành lễ với Thông Thiên giáo chủ nói: “Tiểu nữ bái kiến Thông Thiên Thánh Nhân.
Mời Thánh Nhân vào.”
Nói xong, nàng lại vội vàng mở cửa lớn hàng rào cho Thông Thiên Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận