Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 980 - Hỗn Độn thanh liên xuất thế

Tạ Độc Địch không nói lời nào, thực lực không bằng người, nói gì cũng vô dụng.
Như Lai: “Vạn năm trước, ta tha cho ngươi một mạng, vốn dĩ trông cậy ngươi có thể hối cải để làm con người mới, không nghĩ tới ngươi lại tiếp tục làm hại thế gian, lần này, ta không tha cho ngươi được.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, Kiếm Trận đồ nhanh chóng bay về phía Tạ Độc Địch.
Cùng lúc đó, kiếm quang vô cùng vô tận, giống như che khuất bầu trời, bắn ra từ bên trong Kiếm Trận đồ, sau đó nhanh chóng bắn về phía quanh người Tạ Độc Địch.
Nếu như Tạ Độc Địch bị kiếm quang đánh trúng, trong khoảnh khắc hóa thành màu hồng nhạt.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Như Lai công kích, sắc mặt lập tức thay đổi ngưng trọng.
Hắn hiểu được, chỉ sợ là Tạ Độc Địch lành ít dữ nhiều, thập tử vô sinh.
Đối mặt trận công kích kiếm trận gió thổi không lọt như thế, hắn không sinh ra chút hy vọng chống cự.
Mình phải báo thù, xem ra vẫn chỉ có thể ngủ đông!
“Rốt cuộc ngươi nghĩ thông suốt ư?”
Quan âm nhìn Như Ý Chân Tiên cuống quít cởi trói cho Sa Tăng hòa thượng và mình, giọng điệu tràn đầy hài hước.
Như Ý Chân Tiên thấy Như Lai ra tay, dĩ nhiên không do dự nữa, vội vàng cải tà quy chính.
Nếu không chờ lát nữa chết như thế nào cũng không biết!
Hắn gỡ dây thừng trên người Quan âm và Sa Tăng hòa thượng, vẻ mặt lấy lòng nói với Quan m: “Mong Bồ Tát minh giám, ta đây là bị ép buộc, lúc trước ta coi trọng Lạc Thai Tuyền của nơi này, chuẩn bị chiếm làm của riêng, kết quả không nghĩ tới không phải đối thủ của Tạ Độc Địch, do đó bị nàng giam lỏng ở nơi này, không thể không khuất phục dâm uy của nàng. Trong lòng ta thật ra không có lúc nào không nghĩ trốn khỏi móng vuốt của nàng, may mắn Bồ Tát tới, lúc này mới cho ta cơ hội chạy trốn khỏi móng vuốt. Bồ Tát thật sự là ân nhân cứu mạng của ta.”
Nói kích động, hắn không khỏi lau khóe mắt.
Sa Tăng hòa thượng nhìn phát ngốc.
Kỹ thuật diễn này khiến hắn mặc cảm!
Quan âm dùng chút thủ đoạn, nàng châm chọc nói Như Ý Chân Tiên.
“Ngươi lại đủ không biết xấu hổ.”
Mặc dù Quan âm không chút khách khí, nhưng trên mặt Như Ý Chân Tiên không tức giận chút nào, vẫn lộ làm ra một nụ cười hết sức lấy lòng.
Chỉ thấy hắn dùng ống tay áo lướt qua băng đá bên cạnh, cung kính nói với Quan m: “Bồ Tát mệt mỏi sao, nơi này có băng ghế ngồi, mời Bồ Tát ngồi.”
Mặc dù tay chân Quan âm khôi phục tự do, nhưng pháp lực bị Tạ Độc Địch phong ấn chưa khôi phục, hơn nữa thương thế trên người, quả thật nàng đứng có chút mệt mỏi, cho nên ngồi xuống nhìn đấu pháp trên trời.
Tạ Độc Địch thấy Như Lai đã khởi động công kích, lập tức không dám đón đỡ, lập tức xoay người thối lui.
Đồng thời trong miệng còn hô lớn: “Sư phụ.”
“Sư phụ nàng là ai?”
Quan âm đối Như Ý Chân Tiên hỏi.
Như Ý Chân Tiên: “Một nữ tử tuổi còn trẻ, cụ thể là ai thì ta không biết, chẳng qua tu vi Chuẩn Thánh sơ kỳ, không thể khinh thường.”
Quan âm nghe thấy đối phương là Chuẩn Thánh sơ kỳ, mặc dù trong lòng rất đố kỵ, nhưng trên mặt lại xem thường nói: “Chỉ là Chuẩn Thánh sơ kỳ mà thôi, ở trước mặt Phật môn không mạnh hơn một con muỗi bao nhiêu. Cho dù sư phụ nàng thật sự tới, Phật tổ muốn tiêu diệt, còn dễ dàng hơn chụp chết một con muỗi!”
Như Ý Chân Tiên lấy lòng nói: “Đây là điều hiển nhiên, Phật tổ chí cao vô thượng, ngoài Thánh Nhân, ai là đối thủ của Phật tổ?”
Như Lai nghe thấy Tạ Độc Địch gọi sư phụ, trong lòng không khỏi liên tục cười lạnh:
“Hừ, dù ngươi gọi gia gia cũng không thể cứu được ngươi.”
Rất nhanh, kiếm quang vô tận đuổi theo Tạ Độc Địch, sắp cắn nuốt nàng.
Nhưng ngay vào lúc này, chỉ thấy một đóa hoa sen màu xanh đột nhiên hiện ra dưới chân hư không Tạ Độc Địch.
Hoa sen tỏa ánh sáng xanh lục, mở 36 cánh hoa, mỗi một cánh hoa ngưng tụ một đường đại đạo pháp tắc đầy đủ.
Khí tức Hỗn Độn vô cùng vô tận, coi hoa sen làm trung tâm, uy áp chư thiên, chấn động cả vũ trụ.
Kiếm Trận đồ phát ra kiếm quang, vừa mới tiếp xúc thanh liên 36 phẩm, trực tiếp mai một thành hư vô, ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra.
Kiếm Trận đồ bị hào quang thanh liên 36 phẩm chiếu xạ, Như Lai ký thác vào nguyên thần bên trong Kiếm Trận đồ, lúc này đã bị chặt đứt, khiến Như Lai trực tiếp mất khống chế đối với Kiếm Trận đồ.
Mà Tạ Độc Địch dễ dàng thu Quang Ảnh bên trong Kiếm Trận đồ trở về.
Chẳng qua, Tạ Độc Địch lại chưa kịp vui mừng, mặt nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh liên 36 phẩm dưới chân, ánh mắt tràn đầy vẻ rung động và không thể tin nổi.
Thanh Liên phát ra khí tức Hỗn Độn vô cùng, tràn ngập đại đạo pháp tắc kinh khủng đến cực điểm, đã vượt xa uy áp sẵn có của Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, khiến Tạ Độc Địch có loại cảm giác tựa như ảo mộng.
Rốt cuộc đóa thanh liên là pháp bảo gì?
Tâm?
Tại sao chỉ là khí tức lại kinh khủng tuyệt luân như thế? Khiến người ta không sinh ra chút phản kháng nào.
So sánh với Tạ Độc Địch, trong lòng Như Lai khiếp sợ còn khoa trương mấy vạn lần.
Bởi vì lần đầu tiên hắn nhận ra, trước mắt đóa hoa thanh liên 36 phẩm, dĩ nhiên là Hỗn độn chí bảo - Hỗn độn thanh liên 36 phẩm.
Nhưng tại sao Tạ Độc Địch có thể có Hỗn độn thanh liên?
Phải biết rằng, đây cũng là chí bảo vô thượng ban đầu nuôi dưỡng ra Bàn Cổ đại thần, linh căn cao cấp nhất trong Hồng Mông.
Hồng Hoang cũng không dung nạp tồn tại, tại sao Tạ Độc Địch có thể có?
Như Lai không nghĩ ra, một vạn điều vẫn không nghĩ ra.
Quan âm trực tiếp nhảy lên từ trên băng ghế ngồi, con ngươi cả kinh rơi trên mặt đất, nàng không nghĩ tới, Tạ Độc Địch lại có Hỗn độn thanh liên.
Sao điều này có thể?
Ngoài Như Lai, Quan âm khiếp sợ, Hạo Thiên, Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông, Kim Linh Thánh Mẫu, Chuẩn Đề đạo nhân... Thậm chí ngay cả Đạo Tổ Hồng Quân, cũng bị chấn động đến trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người nhìn chằm chằm Hỗn độn thanh liên không chớp mắt, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận