Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 404 - Lẽ nào đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì sao? (2)

Trong lòng giống như có ngàn vạn cái chuông đồng đại lữ cùng lúc vang lên, chấn động đến lức khiến hắn hoa mắt chóng mặt, muốn ngất xỉu.
Công đức của Hậu Thổ nương nương là do Lý Nguyên suy tính ra!
Hắn lại lợi hại như thế!
Rốt cuộc là do muội muội điên rồi hay là ta điên rồi?
Đây là việc mà ngay cả Thánh Nhân không làm được đó.
Lẽ nào Lý Nguyên còn lợi hại hơn Thánh Nhân?
Sao có thể được?
Triệu Công Minh hồi phục lại tinh thần, giọng nói của hắn trở nên khô khốc: “Những lời ngươi nói là thật sao? Đừng để hắn lừa đấy nhé! Hắn là một Địa Tiên kỳ, sao có thể lợi hại như vậy được?”
Vân Tiêu tức giận nói với ca ca: “Những chuyện này đều do lão nhân gia sư phụ nói với bọn ta, ngươi cảm thấy sư phụ có thể bị lừa không?”
Quỳnh Tiêu nói: “Lý công tử còn lợi hại hơn nữa, chẳng qua bọn ta đã hứa với Đát Kỷ sẽ giữ bí mật, không tiện nói với ngươi.”
Chuyện mà nàng muốn nói đương nhiên là mấy Hỗn độn linh căn kia.
“Nhưng, nhưng...”
Nhưng nửa ngày trời, Triệu Công Minh không nói ra được gì.
Thật sự là một tin tức quá chấn động, chấn động đến mức hắn không biết phải nói gì mới phải.
“Không được.” Vân Tiêu bỗng kéo ca ca từ trên ghế lên: “Chúng ta phải đi tìm Lý công tử, cầu xin hắn một cách thay đổi khí vận của ngươi.”
Triệu Công Minh chần chừ không cử động: “Cái đó, hay là đừng đi nữa, trước đây ta đắc tội hắn, chỉ e rằng hắn bất mãn với ta, hay là đừng đi tự rước lấy nhục nữa.”
Quỳnh Tiêu vội an ủi nói: “Yên tâm đi, thật ra Lý công tử rất dễ nói chuyện.”
Bích Tiêu: “Bọn ta sẽ cầu xin cho ngươi.”
Vân Tiêu: “Chỉ cần ngươi thật lòng nhận lỗi xin lỗi Lý công tử, hắn sẽ không để trong lòng.”
“Bắt ta phải nhận lỗi xin lỗi hắn?” Triệu Công Minh kinh ngạc nhảy lên: “Căn bản không thể.”
Vân Tiêu tức giận nói: “Có gì mà không được? Lẽ nào ngươi thật sự muốn rơi vào kết cục bị nguyền rủa mà chết sao?”
Triệu Công Minh nghe vậy nét mặt tỏ ra hơi do dự, lúc này hắn cũng hơi tin tưởng năng lực suy tính của Lý Nguyên.
Dù sao thì ba muội muội có khả năng bị Lý Nguyên mê hoặc nhưng sư phụ hắn nhất định sẽ không nói bậy.
Nhưng muốn hắn vứt bỏ thể diện lấy lòng Lý Nguyên, dựa theo tính cách kiêu ngạo của hắn sao mà làm được?
Thánh Nhân coi trọng thể diện, Triệu Công Minh hắn cũng coi trọng thể diện.
Tam Tiêu nhìn thấy dáng vẻ ngang bướng của ca ca, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận.
Các nàng thật sự lo lắng ca ca sẽ ứng với suy tính của Lý Nguyên.
Quỳnh Tiêu nhẫn nại tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu như ngươi thật sự không chịu xin lỗi, bọn ta giúp ngươi xin lỗi cũng được. Tóm lại ngươi phải đi tìm Lý công tử cùng với bọn ta.”
Nói rồi, nàng không nói lời nào mạnh mẽ kéo Triệu Công Minh từ trên ghế lên.
Triệu Công Minh vừa giãy dụa vừa hét lớn: “y da, đừng kéo ta, để ta suy nghĩ lại xem. Sống chết là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn, nam nhân có thể đổ máu nhưng không thể mất mặt được!”
Tam Tiêu thấy ca ca lại xem trọng thể diện hơn cả mạng sống, suýt nữa tức đến hộc máu.
“Hôm nay ngươi không đi cũng phải đi.”
Vân Tiêu và Bích Tiêu thấy vậy cũng dứt khoát đứng dậy, cùng đẩy Triệu Công Minh ra ngoài cửa.
Cuối cùng, dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của ba muội muội Triệu Công Minh bất đắc dĩ lại đến Triều Ca.
Nhưng đến trước cửa nhà của Lý Nguyên, hắn sống chết không chịu vào trong.
Bảo hắn xin lỗi một tu sĩ Địa Tiên kỳ, quả thật còn khó chịu hơn giết hắn nữa.
Tính cách Quỳnh Tiêu vốn gấp gáp, nàng thấy Triệu Công Minh sống chết không chịu vào liền bị chọc giận. Nhân lúc Triệu Công Minh không chú ý, nàng lấy linh bảo Phược Long Tác của mình ra trói chặt hai tay hai chân và nguyên thần của Triệu Công Minh lại.
“Tam muội, ngươi làm gì thế?” Triệu Công Minh bị trói không khỏi kinh ngạc hoảng sợ, hắn không ngờ Quỳnh Tiêu lại dùng Phược Long Tác đối phó hắn.
“Mau thả ta ra.”
Vân Tiêu và Bích Tiêu nhìn thấy hành động tam muội cũng sửng sốt.
“Tam muội, làm như vậy hơi quá rồi đó.” Bích Tiêu do dự nói.
“Quá đáng lắm, rất quá đáng.” Triệu Công Minh vội vàng gật đầu.
Quỳnh Tiêu không để ý đến ca ca, nàng nói với hai tỷ tỷ: “Hắn không chịu vào trong chúng ta chỉ có cách này để hắn vào trong thôi. Ta làm như vậy cũng muốn tốt cho hắn. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn hắn ứng kiếp được.”
Vân Tiêu và Bích Tiêu nghe vậy, hai người nhìn nhau một cái rồi gật đầu áp giải Triệu Công Minh đi đến cửa chính.
“A, đừng đẩy ta, mau thả ta ra, nếu không ta sẽ trở mặt!”
“Ngươi đừng la nữa, có tin ta nhét miệng ngươi lại hay không?” Quỳnh Tiêu uy hiếp.
Két...!
Triệu Công Minh thấy dáng vẻ tiểu ác ma của Quỳnh Tiêu, tủi thân sắp khóc tới nơi.
Này là muội muội gì vậy, quả thật là một thổ phỉ.
“Cốc cốc.”
Bích Tiêu gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Dương Hòe thấy Triệu Công Minh bị trói không tỏ ra bất ngờ hay trêu chọc, vẫn bình tĩnh như trước.
Triệu Công Minh vốn cho rằng Dương Hòe sẽ cười nhạo mình, gương mặt đều đỏ bừng.
Cũng may, sự việc dự tính trong đầu không hề xảy ra!
“Dương bá, bọn ta tìm Lý công tử.”
Quỳnh Tiêu lên tiếng chào hỏi.
Dương Hòe gật đầu: “Các ngươi vào đi.”
Vào trong sân, Triệu Công Minh nhỏ giọng nói với các muội muội: “Di Lặc đạo nhân đệ tử Tây Phương giáo lại gọi lão già canh cửa này là tiền bối, các ngươi nói có buồn cười hay không?”
Tam Tiêu không hề thấy buồn cười.
Vân Tiêu nói: “Nếu người khác gọi như vậy chắc chắn có lý do trong đó.”
Bích Vân thắc mắc hỏi: “Lẽ nào Dương bá cũng là cao nhân?”
Quỳnh Tiêu gật đầu: “không phải không có khả năng, cho dù bên cạnh Lý công tử xảy ra chuyện kỳ lạ gì cũng đều có khả năng.”
Triệu Công Minh thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba muội muội, trong lòng thở dài: Haizz, hết cứu rồi, hoàn toàn hết cứu được rồi!
Đến hoa viên, Triệu Công Minh lại nói: “Di Lặc kia còn nói, những đóa hoa lá cây này đều là thế giới Đại Thiên.”
Ta muốn xem thử, ba muội muội ngốc này có phải cả lời nói vô lý này cũng tin hay không.
Trong lòng Triệu Công Minh thầm nghĩ.
Tam Tiêu nghe vậy nhưng không hề tỏ ra quá ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận