Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 544 - Nỗi tuyệt vọng của Dương Tiễn (2)

Tiếp theo hắn cảm thấy hai trăm linh sáu khúc xương cả người mình đều bị vỡ nát, lục phũ ngủ tạng, làn da chảy máu như mạng nhện.
“Phịch!”
Dương Tiễn từ không trung ngã thẳng xuống đất, bề ngoài trông hắn chẳng có tổn thương gì nhưng thật ra bên trong đã đầy thương tích, không thể điều khiển được nửa phần sức lực.
Nếu như không phải hắn tu luyện huyền công cường độ nhục thân gấp hàng tỉ lần các tu sĩ bình thường, thì một đòn này đã khiến hắn biến thành bột mịn, người chết đạo tiêu.
Nói nhiều như vậy, thật ra từ lúc Dương Tiễn lách người định bắt Đậu Vinh, cho đến lúc bị Phương Hận Thiên dùng một ngón tay chỉ vào đến mức ngũ tạng nứt ra, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ví dụ trong mắt của Đậu Vinh, hắn chỉ thấy Dương Tiễn bay lên, sau đó bị Phương Hận Thiên chỉ vào người ngã xuống đất, giống như bại liệt, không hề nhúc nhích.
Trong lòng Dương Tiễn lúc này vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, tràn đầy tuyệt vọng sâu sắc.
Hắn muốn vận huyền pháp chữa vết thương trên người, nhưng ngay cả sức lực điều khiển công pháp hắn cũng không có.
Hắn nhìn Phương Hận Thiên vẫn khoanh chân ngồi trên giường, nét mặt hờ hững, không thể tưởng tượng được người này rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Trước đây cho dù Dương Tiễn gặp kẻ địch khó chơi cỡ nào cũng có tự tin chiến đấu với hắn một trận, nhưng lần này, hắn cảm thấy đứng trước mặt Phương Hận Thiên hắn còn yếu ớt hơn đứa trẻ mới sinh.
Huyền pháp nhục thân mà hắn tự hào còn không thể chịu nổi một đòn trước Phương Hận Thiên.
Dương Tiễn chưa từng tuyệt vọng như thế.
Đây rốt cuộc là quái vật từ đâu xuất hiện vậy?
Quá mức mạnh mẽ!
Trong lúc Dương Tiễn tuyệt vọng và nghi ngờ, hắn bị Đậu Vinh đưa đến mật thấy giam vào lồng giam. Ở đây cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hai người Kim Tra và Mộc Tra cũng bị giam giữ.
Kim Tra, Mộc Tra nhìn thấy Dương Tiễn không khỏi cảm thấy kinh hãi, hai người cách cánh cửa nhà lao vội vàng hỏi Dương Tiễn.
“Dương Tiễn, sao ngươi cũng bị bắt vào đây vậy?”
“Ngươi cũng bị quái nhân tên là Võ đạo Ma Tôn kia bắt vào sao?”
Nhưng mà Dương Tiễn nằm trên mặt đất căn bản không nói nên lời.
Lại nói, Khương Tử nha phái Dương Tiễn nghe ngóng tin tức của Kim Tra và Mộc Tra, kết quả hắn và Na Tra đợi đến khi trời sáng cũng không thấy Dương Tiễn trở về.
Trong lòng hai người liền có dự cảm không tốt.
“Trong ải Du Hồn rốt cuộc có thứ quái lạ gì, tại sao Kim Tra, Mộc Tra và Dương Tiễn đều một đi không trở lại.” Khương Tử Nha chau mày suy nghĩ.
Na Tra cũng không hiểu nổi: “Mặc dù năng lực dẫn binh của tướng canh ải Du Hồn Đậu Vinh và Triệu Để phu nhân không tầm thường, nhưng tu vi của hai người này không cao lắm, theo lý mà nói đại ca, nhị ca còn có Dương Tiễn đều có thể dễ dàng đối phó mới đúng.”
Hắn bỗng nhớ tới điều gì đó: “Có phải bên trong ải Du Hồn lại xuất hiện dị nhân tà đạo gì đó đến giúp đỡ hay không?”
Khương Tử Nha do dự nói: “Bây giờ đệ tử Triệt giáo đóng cửa không ra ngoài, người đời đều biết Thành Thang sắp bị diệt, còn có ai ngu ngốc trợ giúp Triều Ca chống đối vương sư chứ.”
Na Tra nói: “Chỉ cần ngày mai chúng ta đến khiêu chiến, nếu như thật sự có dị nhân tà đạo giúp đỡ Đậu Vinh, hắn nhất định sẽ ra ứng chiến.”
Khương Tử Nha gật đầu: “Cũng chỉ có cách này thôi.”
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong không bao lâu, Khương Tử Nha liền dẫn theo một nhóm tướng quân Tây Kỳ và mười vạn đại quân đến dưới ải Du Hồn, phân phó cho Na Tra đến khiêu chiến với Đậu Vinh.
Các vị tướng quân còn sống sót như Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa, Lôi Chấn Tử, Vi Hộ, Lý Tịnh, Thái Điên, Trường Nhĩ Định Quang Tiên đều ở đó.
Na Tra hét lớn về phía ải Du Hồn: “Đậu Vinh, ngươi là con rùa rụt cổ, mau ra đây chịu chết!”
“Trốn trong thành thì là hảo hán gì chứ, có bản lĩnh thì ra đây đấu với ta một trận.”
“Một đám người nhu nhược không dám ra ứng chiến!”
Đậu Vinh nghe Na Tra mắng, vốn không đáng để ý.
Bây giờ thực lực của ải Du Hồn kém xa Tây Kỳ, có ngu mới từ bỏ ưu thế của bản thân ra khỏi thành nghênh chiến.
Nhưng mà Phương Hận Thiên đến đây để khiêu chiến cao thủ của Hồng Hoang, trốn trong thành thì còn gọi là khiêu chiến gì nữa chứ?
Do đó hắn bảo Đậu Vinh mở cổng thành, sau đó một mình đeo theo một cái rìu bên hông, cứ như thế ung dung đi đến trước mười vạn đại quân của Tây Kỳ.
Mọi người nhìn thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ cảm thấy cảnh này vô cùng quỷ dị.
Dù sao thì bên Tây Kỳ có mười vạn đại quân, Đậu Vinh lại chỉ phái một người cởi trần đi ra, đây chẳng phải cố ý cười nhạo sao?
Muốn chịu chết cũng không cần phải đưa ra như vậy chứ?
Na Tra hét lớn với Phương Hận Thiên: “Ngươi là ai? Tại sao Đậu Vinh lại phái một mình người ra chịu chết? Lẽ nào ải Du Hồn hết người rồi sao?”
Phương Hận Thiên thản nhiên nói: “Đối phó với các ngươi, một mình ta là đủ.”
Na Tra nghe vậy không khỏi giận dữ: “Nói khoác không biết ngượng, không biết sống chết, để ta đến thử người xem ngươi có bản lĩnh gì mà lại dám nói năng ngông cuồng như vậy.”
Nói rồi hắn đạp lên Phong Hỏa Luân cầm theo Hỏa Tiêm thương đâm nhanh về phía Phương Hận Thiên.
Phương Hận Thiên thấy vậy vẻ mặt không hề thay đổi, hắn vẫn đứng ngay tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Không phải bị dọa đến ngốc luôn rồi chứ?”
Có người thấy vậy thầm lẩm bẩm.
“Có lẽ vốn là một tên ngốc, nếu không sao lại dám một mình đối mặt với mười vạn đại quân.”
Có người khẽ mỉm cười.
Không hề đặt Phương Hận Thiên vào trong lòng.
Khi Na Tra bay về phía Phương Hận Thiên, Hỏa Tiêm thương chỉ còn cách Phương Hận Thiên một thước, Phương Hận Thiên đột nhiên khẽ cử động.
Nói một cách chính xác, Phương Hận Thiên chỉ cử động tay phải một chút.
Hắn không hề hoảng loạn đánh một quyền.
Trong mắt đám người Khương Tử Nha, Lôi Chấn Tử một quyền này không hề nhanh, thậm chí bọn họ còn có thể nhìn thấy quy tắc chuyển động của nắm đấm.
Nhưng mà tại sao tốc độ của Na Tra lại trở nên chậm như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận