Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 163 - Đánh giết đến Xiển giáo núi Côn Luân!!

Hai thanh âm tức giận lần lượt vang lên từ trong núi.
Thái Ất chân nhân nghe thấy vậy, vội vàng hét lên: “Hai vị sư huynh mau đến cứu ta, sư đệ Thái Ất chân nhân đang bị một yêu nữ đuổi giết.”
Đát Kỷ thấy Thái Ất chân nhân lại dám gọi mình là yêu nữ như vậy thì không khỏi tức giận, càng thêm sắc bén hơn, Thái Ất chân nhân ngay lập tức trở nên nguy hiểm chồng chất.
“Dừng tay!”
Nhưng vào lúc này, một huyền quang khác bất ngờ từ trong núi bắn về phía Đát Kỷ, Đát Kỷ cảm nhận được luồng khí tử vong và sát phạt khí ẩn chứa trong Huyền quang, và ngay lập tức thi triển thuật dịch chuyển không gian nhanh chóng tránh được.
Nhân cơ hội này, Thái Ất chân nhân đã mang theo Na Tra chạy đến bên cạnh hai đạo nhân trung niên.
“Thái Ất sư đệ, tại sao ngươi lại trở thành như thế này rồi?”
Một nam nhân trung niên nhìn thấy bộ dạng của Thái Ất chân nhân hiện tại thì lập tức tỏ ra không thể tin được.
Suýt nữa là hắn đã không nhận ra đây là Thái Ất chân nhân.
Trên mặt Thái Ất chân nhân lộ ra vẻ xấu hổ: “Tham kiến Quảng Thành Tử sư huynh, Xích Tinh Tử sư huynh. Yêu nữa này thần thông lợi hại, sư đệ không phải là đối thủ của nó, có thể nhặt về một mạng đã là may mắn lắm rồi.”
Xích Tinh Tử tức giận nói: “Là kẻ nào to gan như vậy, thậm chí đến cả đệ tử Xiển giáo của chúng ta mà cũng dám đả thương.”
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của hắn đã nhìn vào Đát Kỷ ở giữa không trung.
“Ngươi là tu sĩ từ đâu đến, tại sao lại đả thương đệ tử Xiển giáo của ta.”
Quảng Thành Tử quát hỏi Đát Kỷ.
Khi Đát Kỷ nhìn thấy Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử thì cũng không vội tấn công mà nói cho họ biết tiền căn hậu quả.
“... Chuyện chính là như thế, Thái Ất chân nhân dung túng cho đệ tử hành hung giết người, ta chỉ muốn yêu cầu một lời giải thích mà thôi.”
Sau khi nghe những lời của Đát Kỷ, Xích Tinh Tử không khỏi lạnh lùng nói: “Thì ra ngươi là người của Triệt giáo, một đệ tử Triệt giáo như ngươi mà lại đánh giết đến núi Côn Luân, chẳng lẽ là bắt nạt Xiển giáo chúng ta do không có ai?”
Lúc này, có không ít tu sĩ Xiển giáo nghe thấy động tĩnh thì lao nhao bay từ trong động phủ ra ngoài điều tra tình huống.
Bọn họ thấy người của Triệt giáo lại dám đuổi giết Thái Ất chân nhân, còn muốn đòi một lời giải thích ngay tại Xiển giáo, một đám người lập tức giống như đã gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã, tức giận dâng trào, tức đến không thể nuốt trôi.
“Yêu nữ Triệt giáo này đúng là tội đáng chết vạn lần, vậy mà lại dám giương oai ở địa bàn của Xiển giáo chúng ta.”
“Đệ tử của Triệt giáo đúng là đều là những kẻ lỗ mãng khoác mao mang giác, to gan làm loạn, không hiểu lễ nghĩa.”
“Đệ tử của Xiển giáo chúng ta nào có thể dung thứ cho bọn chúng chửi bới!”
“Nhất định phải dạy cho yêu nữ to gan này một bài học, để cho nàng biết hậu quả của việc xúc phạm Xiển giáo là gì.”
“...”
Thấy dáng vẻ hăm he của cả đám đệ tử Xiển giáo ở dưới chân núi, khuôn mặt của Ngao Châu tái nhợt vì sợ hãi.
Nếu như tất cả những tu sĩ này đồng loạt xông tới, làm sao Đát Kỷ có thể là đối thủ của bọn họ, chỉ e là sẽ lập tức bó tay chịu trói, đi đời nhà ma.
Đối với các đệ tử của Xiển giáo, trên khuôn mặt của Đát Kỷ không có chút sợ hãi nào.
Nàng thấy Xích Tinh Tử vừa mới đến thì đã buộc tội mình, đệ tử Xiển giáo cũng lao nhao chỉ trích nàng mạo phạm Xiển giáo, nhưng không nói chút nào đến việc Na Tra giết người thì lập tức hiểu được, những đệ tử của Xiển giáo cũng chỉ đều là cá mè một lứa.
Trong lòng nàng vô cùng tức giận, chẳng lẽ những tu sĩ Xiển giáo này không quan tâm đến việc giết người vô cớ à, Đát Kỷ cười lạnh nói: “Ha ha, chẳng lẽ đây là cách xử lý dung túng cho đệ tử giết người vô cớ của Xiển giáo sao, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Quảng Thành Tử không khỏi giận tím mặt: “Yêu nữ to gan, còn dám châm chọc Xiển giáo, hôm nay ta sẽ để ngươi hiểu được thế nào là không thể làm nhục sư môn.”
Xích Tinh Tử trông có vẻ u ám: “Hôm nay ngươi đã xúc phạm Xiển giáo, chúng ta sẽ chính tay giết ngươi, Tam sư thúc cũng không còn gì để nói.”
Các đệ tử Xiển giáo ở xung quanh thấy sư môn bị làm nhục thì trong lòng càng thêm tức giận.
“Người xúc phạm sư môn đều sẽ chết!”
“Yêu nữ nên chết đi.”
“Giết nàng xong còn phải mang thi thể của nàng tới Triệt giáo để hỏi tội, để cho Triệt giáo nhận lỗi với Xiển giáo chúng ta mới được!”
“...”
Sự tức giận trong lòng Đát Kỷ cũng khơi dậy, nàng không hề tỏ ra yếu thế mà nói: “Một đám tôn ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, muốn giết ta ư, e rằng các ngươi không có bản lĩnh này.”
Người của Xiển giáo thấy yêu nữ không ăn năn hối cải, lập tức càng thêm tức giận.
Sự việc đã đến nước này, nói nhiều cũng không có tác dụng, Quảng Thành Tử định dạy cho Đát Kỷ một bài học, để nàng biết rằng Xiển giáo không thể bị xúc phạm.
Vì vậy, hắn đã trực tiếp lấy pháp bảo có uy lực lớn nhất của mình là Phiến Thiên Ấn ra, nhanh chóng đánh về phía Đát Kỷ.
Đát Kỷ thấy có pháp bảo đánh về phía mình thì thân hình lóe lên, lập tức dùng pháp tắc dịch chuyển không gian rời khỏi chỗ.
Ngay giây sau, Đát Kỷ xuất hiện ở phía sau Quảng Thành Tử, đánh một quyền vào sau lưng Quảng Thành Tử.
Quảng Thành Tử không ngờ tốc độ của Đát Kỷ lại nhanh như vậy, hắn cảm thấy phía sau lưng có uy áp cuồng bạo đánh về phía mình, trong lòng không khỏi sợ hãi, muốn tránh đi cũng không kịp.
Hắn cuống quýt huy động Tảo Hà y trên người, cũng lấy ra Lạc Hồn chung, đồng thời liên kết đạo ấn, bố trí cho mình một tầng huyền quang phòng ngự, cố gắng ngăn cản công kích của Đát Kỷ.
Chỉ thấy Tảo Hà y tỏa ra kim quang vạn trượng, chiếu đến chói mắt mọi người, nguyên thần đau đớn.
Lạc Hồn chung vang lên tiếng chuông ngân vang, mặc dù Ngao Châu không phải đối tượng công kích của Lạc Hồn chung nhưng nàng nghe thấy tiếng chuông thì chỉ cảm thấy xương cốt mềm nhũn, hồn phách như có dấu hiệu vỡ vụn rời khỏi thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận