Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2081 - Tình cảm huynh muội khiến người ngoài phải ngưỡng mộ!

Bởi vì đang có đồ ăn trong miệng nên khi nói chuyện nghe cũng không được rõ ràng.
Lý Nguyên không nhịn được, lắc đầu chê trách: “Ngươi có thể thục nữ một chút được không hả?”
Đát Kỷ nhét nốt phần còn lại của sa kỳ mã vào miệng, nhốm nhoàm đáp: “Oa đã đủ thục nữ rồi không phải sao?”
Lý Nguyên cảm thấy, có lẽ muội muội đã hiểu không đúng về hai chữ “thục nữ” thì phải.
Đát Kỷ hối thúc lão ca: “Ngươi nhanh nói cho ta nghe chuyện của Hồng Mông thâm uyên đi, tại sao lại có nhiều cường giả Đại Đạo bị nhốt ở đó thế? Ngươi biết không? Khi ta vừa đến được Hồng Mông thâm uyên đã bị choáng đến suýt ngất ra đấy, có quá nhiều Đại Đạo ở đó.”
Tiểu Long Nữ nghe mà không hiểu.
Đại Đạo?
Có phải nàng đang nói đến Đại Đạo trong truyền thuyết kia phải không?
Nhưng Đại Đạo không phải là ý niệm Hỗn Độn hay sao? Vô hình vô thật, không gì làm không được, không thể diễn tả, tại sao lại thành ra có rất nhiều được?
Lý Nguyên giải thích cho Đát Kỷ: “Những cường giả Đại Đạo này là bị một vị Hồng Mông chí cao nhốt ở đó.”
Ðát Kỷ hiểu ra gật đầu.
“Tại sao hắn lại muốn nhốt chung những Đại Đạo này với nhau?”
Đát Kỷ lại đưa ra vấn đề khác.
Lý Nguyên tự rót cho mình một chén trà, uống một hớp nhỏ, rồi mới lên tiếng: “Bởi vì hắn muốn để những Đại Đạo này chung một chỗ rồi dùng phương thức nuôi cổ xem có tạo ra được một vị Hồng Mông chí cao mới hay không, để giải khuây cho cuộc sống nhàm chán của hắn.”
Đát Kỷ: “Thì ra là vì mục đích này, lúc này xem ra cách này không được rồi.”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Toàn bộ Hồng Mông chỉ có thể tồn tại một vị Hồng Mông chí cao mà thồi. Trừ khi Hồng Mông chí cao tự binh giải bản thân, nếu không mãi mãi cũng không thể nào có Hồng Mông chí cao mới được.”
Tiểu Long Nữ đờ đẫn cả người.
Ta là ai?
Ta từ đâu tới đây?
Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Nghe không hiểu gì hết!
Có điều, tuy nghe không hiểu nhưng Tiểu Long Nữ vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích.
Cảm thấy chuyện mà huynh muội Lý Nguyên nói là rất thâm sâu khó đoán...
“Xin hỏi, Lý chưởng quầy có ở đây không?”
Hôm nay, Tiểu Long Nữ ở trong phòng tu luyện, Lý Nguyên thì ôm một con mèo Ba Tư màu trắng ngồi đọc sách bên quầy.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng của một bà lão gọi hắn ở ngoài cửa.
Giọng nói này nghe khá quen thuộc, là giọng nói của Lưu bà bà, hàng xóm sống gần đây.
Quả nhiên, chỉ môt thoáng sau Lý Nguyên đã trông thấy một vị lão phụ nhân mang theo một tiểu hài mười một mười hai tuổi bước vào.
Vị lão phụ nhân này chính là Lưu bà bà khoảng sáu bảy mươi tuổi, trên đầu quấn một chiếc khăn trắng đơn giản, da ngăm đen, trên trán và khóe mắt hiện đầy nếp nhăn, dáng vẻ lao động quanh năm nên bước đi vẫn rất dứt khoát, không có điệu bộ của người tuổi cao sức yếu.
Còn tiểu hài bên cạnh nàng là ngoại tôn tử của nàng.
Bởi vì là hàng xóm, hơn nữa Lưu bà bà còn rất khéo miệng, từ trước đến nay mỗi lần trông thấy Lý Nguyên từ xa đều nhiệt tình chào hỏi, vì vậy Lý Nguyên và Lưu bà bà cũng coi như là người quen.
“Lý chưởng quầy đang ở nhà đây rồi.”
Lưu bà bà nhìn thấy Lý Nguyên thì nhanh chóng chào hỏi, âm thanh vang dội, rất nhiệt tình.
Lý Nguyên đặt quyển tiểu thuyết trong tay xuống, chào hỏi: “Thì ra là Lưu bà bà, mời ngồi.”
Lưu bà bà không ngồi ngay mà lôi kéo ngoại tôn bên cạnh nàng, nhắc nhở: “Bản Nhi, mau hành lễ với Lý chưởng quầy đi.”
Vương Bản Nhi rất ngoan, cũng rất thành thật, nghe thế thì vội vàng quỳ xuống đất, hành lễ với Lý Nguyên, giọng nói non nớt vang lên: “Bái kiến Lý chưởng quầy.”
Lý Nguyên thấy điệu bộ chân thành của Vương Bản Nhi thì không khỏi mỉm cười nói: “Lúc này không phải ngày lễ tết gì, không cần phải hành đại lễ như vậy.”
Trong lòng hắn nghĩ, đợi lát nữa sẽ cho Vương Bản Nhi một phong bao lì xì.
Lưu bà bà cười đáp: “Nên làm vậy, Lý chưởng quầy là trưởng bối, còn là người trí thức, đầy một bụng học vấn, Bản Nhi còn nhiều điều phải học theo Lý chưởng quầy.”
Lý Nguyên không quen nói chuyện phiếm cùng người khác, vì thế hắn chào hỏi Lưu bà bà xong thì hỏi thẳng ý định của người đến: “Lưu bà bà tìm ta có chuyện gì không?”
Lưu bà bà nghe vậy thì trên mặt có vẻ ngần ngại, trong mắt còn ánh lên nét ưu sầu.
“Ôi.”
Nàng thở dài, vẻ lo âu phiền muộn trong mắt càng rõ hơn: “Làm phiền Lý chưởng quầy, lần này lão thân mạo muội đến tìm Lý chưởng quầy là vì thật sự có việc cần ngài hỗ trợ.”
Lý Nguyên: “Bà cứ nói đi.”
Lưu bà bà nghiêm mặt nói rõ: “Chuyện là như thế này, lão thân có người bà con họ xa, là gia tộc Giả thị giàu có ở Giang Nam. Trước kia khi cuộc sống của lão thân khó khăn đã may mắn được thân thích này tiếp tế, mới vượt qua được cửa ải khó khăn đó, mà sống an ổn đến bây giờ.
Chỉ tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Cách đây không lâu, ta nhận được thư, gia tộc Giả thị gặp nạn, rất nhiều người bị nhốt vào tù, một gia tộc lớn như vậy mà thoáng cái đã sụp đổ...”
Lý Nguyên yên lặng nghe Lưu bà bà kể.
Trong thâm tâm hắn biết, Giả gia trong lời của Lưu bà bà chính là Giả gia của Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc kia.
Giả gia này cùng với Vương gia, Tiết gia, Sử gia là tứ đại gia tộc ở Giang Nam, bởi vì dựa vào Lý Nhị con trai của Bắc Tĩnh Vương- Lý Dung cho nên giàu có một phương, uy chấn Giang Nam.
Vấn đề là, lần trước một nhà Tiết Bảo Thoa đến khách điếm của Lý Nguyên, tứ đại gia tộc này đã bắt đầu xuống dốc rồi.
Nếu không, Tiết gia sẽ không sốt sắng muốn đến lấy lòng Tống Tân Dương như vậy.
Trước đó không lâu, những hành vi phạm tội của Bắc Tĩnh Vương như nuôi tử sĩ, chia bè kết phái, ăn hối lộ bị phơi bày ra ánh sáng, sau đó bị Tiểu Tê Tử xóa bỏ tước vị Bắc Tĩnh Vương.
Tất cả những thế lực của Bắc Tĩnh Vương cũng bị thanh lý cùng lúc.
Tứ đại gia tộc ở Giang Nam cũng không nằm ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận