Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 795 - Đầu heo đó thật sự tham ăn!

Vừa nói, hành lễ thật sâu về phía Đường Tăng và Tôn Ngộ Không.
Nếu không hàng phục Trư Yêu, của cải thật sự bị ăn đến suy sụp, không kéo lên nổi. Nghĩ tới đây, nước mắt Cao Thái Công không nhịn được lại muốn chảy ra.
Đường Tăng thấy thế, vội vàng đỡ Cao Thái Công lên: “Cao Thái Công yên tâm, Tôn Đại Thánh sẽ giúp ngươi hàng phục yêu quái này.”
“Chỉ mong có thể thành công.”
Cao Thái Công kỳ vọng nói.
Đường Tăng chờ sau khi Cao Thái Công ngồi xuống lần nữa, mặt lập tức lộ vẻ đắc ý nói với Tôn Ngộ Không: “Xem ra là ngươi thua.”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Điều này còn chưa chắc chắn. Đây chỉ là lời nói của một bên lão già mà thôi.”
Đường Tăng tự tin nói: “Sự thật đã bày ở trước mặt, ngươi cần gì cứng miệng.”
Tôn Ngộ Không không để ý tới Đường Tăng, hắn hỏi Cao Thái Công: “Muốn hàng phục Trư Yêu thì đơn giản, nhưng không biết sau khi bắt được hắn, chuẩn bị xử trí như thế nào? Là để hắn viết giấy từ hôn cho ngươi hay là như thế nào?”
Cao Thái Công lạnh lùng nói: “Lần này Trư Yêu chẳng những cưỡng chiếm tiểu nữ, còn làm hỏng thanh danh Cao gia, khiến Cao gia không còn mặt mũi đối mặt hương lý, nếu như bắt được hắn, muốn viết văn thư gì thì làm phiền Tôn Đại Thánh diệt mầm tai hoạ cho ta.”
Khóe miệng Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng giương lên: “Rất dễ dàng. Ta đây phải đi giúp ngươi hàng phục Trư Yêu.”
Vừa nói, Tôn Ngộ Không lập tức động thân đi về phía hậu viện.
Hắn sớm đã cảm nhận được khí tức yêu quái ở hậu viện. Đường Tăng, Cao Thái Công thấy thế, vội vàng đi theo.
Tôn Ngộ Không đi tới trước viện hơi có vẻ hoang vu ở hậu viện.
Viện này bị đám sương bao phủ, người thường tiến vào đám sương sẽ bị lạc phương hướng, căn bản không thể ra vào.
“Không ít hòa thượng, đạo nhân không thể đi qua chỗ sương mù.”
Cao Thái Công có phần nghi ngờ nhìn Tôn Ngộ Không.
Hiển nhiên, hắn không biết Tôn Ngộ Không có khả năng không thể đi vào.
Tôn Ngộ Không cười nhạt, trực tiếp một cước đá vào trên cửa lớn gỗ lim, khiến cửa lớn bị đá chia năm xẻ bảy, mà đám sương trong viện đảo mắt biến mất vô ảnh vô tung.
Cao Thái Công thấy thế, lập tức vội la lên: “Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng phải là Trư Yêu lập tức phát hiện sao?”
“Chính là muốn hắn phát hiện.”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói.
“Là người nào vừa tới quấy rầy Trư gia gia ngươi?”
Một âm thanh đầy đặn vang lên từ trong trong lầu các.
“Thật sự phát hiện rồi!”
Cao Thái Công trực tiếp ôm đầu bước đi, căn bản không dám tiếp tục đứng ở chỗ này.
“Phanh.”
Cửa sổ lầu các không gió tự mở, một người có bóng dáng cao lớn bay ra từ cửa sổ.
Tôn Ngộ Không nhìn lại, chỉ thấy hình bóng lớn lên tai to mặt lớn, răng nawnh miệng rộng, đầu lợn thân người.
Người mặc áo cà sa vải xanh, vắt một chiếc khăn hoa dài, hở ngực lộ bụng, đầu đội Kim Cô, sau lưng còn mấy cọng lông bờm dựng thẳng cứng rắn như kim, nhìn rất dữ tợn.
Tu vi Trư Yêu ở Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, trên tay còn cầm một Cửu Xỉ Đinh Ba lóng lánh ngân quang, nhìn thần dị bất phàm.
Chẳng qua sao Kim Cô trên đầu của hắn có phần giống với Kim Cô mà Quan âm cho Đường Tăng?
Tôn Ngộ Không nhìn đầu Trư Cương Liệp, trong lòng hiện lên một chút nghi ngờ.
Trư Cương Liệp hùng hổ từ lầu các bay ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Khôn.
Sau đó… Quay đầu bước đi.
Năm đó, mặc dù hắn không tham dự tấn công Hoa Quả sơn, khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, hắn đã bị giáng chức xuống phàm trần.
Chẳng qua, hắn vẫn từng nghe đại danh Tôn Ngộ Không, gặp Tôn Ngộ Không vài lần. Hơn nữa Tôn Ngộ Không cũng không che dấu khí tức Đại La Kim Tiên sơ kỳ của bản thân. Trư Cương Liệp nào dám lưu lại?
Tôn Ngộ Không thấy Trư Cương Liệp hành động đơn độc, đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt lộ ra một chút mỉm cười.
Hắn cười với Đường Tăng ở nơi xa, nói: “Yêu tinh này thức thời, biết không đánh lại lão Tôn ta đây nên tự đi mất.”
Đường Tăng cũng im lặng, hình như dọc theo con đường này, còn chưa gặp một yêu quái nào có thể đỡ nổi một kích của Tôn Ngộ Không.
Không khó khăn!
“Đại thánh đừng để yêu tinh đi, chấm dứt hậu hoạ.”
Một âm thanh khàn khàn truyền đến từ trước viện.
Đường Tăng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cao Thái Công, Cao phu nhân, còn có mấy người hầu, đang núp ở phía sau cửa, len lén nhìn.
Người nói chuyện chính là Cao Thái Công.
“Yên tâm, không đi được.”
Tôn Ngộ Không nói một câu không chút hoang mang.
Hắn cũng không đứng dậy đuổi theo, chẳng qua là cầm Kim Cô bổng trong tay ném về phía Trư Cương Liệp chạy trốn, Kim Cô bổng lập tức hóa thành một đường kim quang, nhanh chóng đuổi theo Trư Cương Liệp.
Mặc dù Trư Cương Liệp bay trước nhưng chỉ chốc lát, Kim Cô bổng đuổi kịp trong nháy mắt.
Cuống quít, Trư Cương Liệp lập tức huy động Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay đánh về phía Kim Cô bổng.
Nhưng Cửu Xỉ Đinh Ba mới vừa tiếp xúc với Kim Cô bổng, Trư Cương Liệp cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh khủng tuyệt luân dâng lên từ Kim Cô bổng, trong nháy mắt đánh tả tơi gan bàn tay hắn.
Cửu Xỉ Đinh Ba bị đánh bay.
Không chờ Trư Cương Liệp kịp phản ứng, Kim Cô bổng đột nhiên hóa mềm, hóa thành Kim Cô bóp thật chặt thân thể của hắn.
Trư Cương Liệp vội vàng sử dụng pháp thuật, biến thành một con chim sẻ chuẩn bị thoát khỏi trói buộc của Kim Cô bổng, nhưng Kim Cô bổng lại nhỏ dần theo Trư Cương Liệp.
Trư Cương Liệp còn chuẩn bị biến hình nữa, kết quả, thân thể của hắn đã không chịu khống chế nữa, bay đến hậu viện Cao gia.
Trư Cương Liệp giãy dụa muốn tránh thoát Kim Cô bổng trên người, ngay vào lúc này, một âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Ngươi còn lộn xộn nữa, có tin ta nặn phân ngươi ra không?”
Trư Cương Liệp lập tức không cử động loạn: “Tôn Ngộ Không, ta đây không thù không oán với ngươi, ngươi cần gì tới làm khó ta vậy?”
Trên mặt Tôn Ngộ Không lộ ra một chút ngoài ý muốn : “Ngươi yêu quái này lại biết tên lão Tôn ta đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận