Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1825 - Ngươi đã từng lạnh nhạt với ta, hiện giờ ta cho ngươi không với cao nổi

Lý Nguyên thuận miệng nói: “Có hồ vũ, có diễn tấu các loại nhạc khí, còn có Bình Thư, tướng thanh, tạp kỹ, ảo thuật vân vân.”
Hoàng Dung trợn tròn mắt: “Ai hỏi ngươi cái này? Ta hỏi là tiết mục hôn lễ chính thức, nghe nói hai vị tân nhân bước lên chim uyên ương, dắt tay ở trong biển hoa!...”
Lý Nguyên: “Ách, chuyện đó nhàm chán như vậy, ta không chú ý.”
Miệng Hoàng Dung giật giật, không nói nên lời: “Không ngờ ngươi chỉ đi xem biểu diễn và ăn cơm như thế!”
“Không phải vậy thì sao?”
Lý Nguyên đương nhiên hỏi ngược lại.
Lúc nói chuyện, hắn đã ngồi ở sau quầy bar, lấy một cuốn tiểu thuyết trên giá sách ra đọc.
“A,”
Hoàng Dung đột nhiên nghĩ tới cái gì,
“Sao mấy người Tiết Bảo Thoa không trở về cùng ngươi? Không phải bọn họ cũng đến Tô phủ sao?”
Kết quả, Hoàng Dung vừa mới nói xong, đúng lúc này, chỉ thấy gia đình Tiết Bàn vội vàng dẫn theo mấy người hầu trở về.
Hoàng Dung: “...”
Chuyện này thật đúng là không thể nhắc lại được!
Tiết di thấy Lý Nguyên, nhất thời cười tươi như hoa chào hỏi: “Ai nha, Lý công tử, ngươi đã tới trước rồi, vừa nãy vốn muốn cho Bảo Thoa mời ngươi cùng đi, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy ngươi.”
“Ừm.”
Lý Nguyên đọc sách, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Lúc này, Tiết Bảo Thoa cũng tới bên cạnh Lý Nguyên, nàng nhìn tiểu thuyết Lý Nguyên trong tay, giả vờ tò mò hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, không biết sách ngươi đang đọc là gì?”
Lý Nguyên đọc tiểu thuyết, không để ý đến Tiết Bảo Thoa.
Tiết Bảo Thoa thấy Lý Nguyên không trả lời, cũng không buồn bực, nàng nói: “Bình thường ta cũng thích đọc một ít sách, Tứ Thư Ngũ Kinh đều đã đọc, cũng thích đọc một ít tiểu thuyết giết thời gian. Lý công tử thích đọc tiểu thuyết thể loại gì?”
Nàng hi vọng có thể thông qua tiểu thuyết, gợi mở đề tài nói chuyện với Lý Nguyên.
Hôn lễ lần này, phát hiện thân phận đặc biệt của Lý Nguyên, làm cho Tiết Bảo Thoa chịu chấn động mạnh.
Đáy lòng nàng vô cùng khát khao, có thể phát triển điều gì đó với người mà khiến cho cả Thái thượng hoàng và Thái hậu cũng phải tôn kính.
(Nghe cuộc nói chuyện giữa Lý Nguyên và Thái thượng hoàng trong thời gian này, nàng đã biết Thái thượng hoàng chỉ gọi Lý Nguyên là tỷ phu, chứ thực ra Lý Nguyên vẫn chưa kết hôn, cho nên, trong lòng Tiết Bảo Thoa lại dấy lên hy vọng, nàng cảm thấy mình vẫn có cơ hội.)
Nhưng mà, trước sự chủ động nói chuyện của Tiết Bảo Thoa, Lý Nguyên chỉ tiếp tục yên lặng đọc sách.
Hắn thực sự lười để ý Tiết Bảo Thoa.
Tâm tư của Tiết Bảo Thoa, Lý Nguyên đương nhiên nhất thanh nhị sở.
Người này thực ra cũng không có ác ý, chỉ là quá tầm thường, quá coi trọng gia thế, bối cảnh, địa vị, bình thường trên mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại chia người ta làm tam lục cửu đẳng.
Hắn không thích.
Hắn cũng không muốn lá mặt lá trái với đối phương, để tránh đối phương cho là có hi vọng rồi quấn lên hắn.
Cho nên, hờ hững là tốt nhất.
Hoàng Dung nhìn Tiết di, lại nhìn Tiết Bảo Thoa, không khỏi nghi ngờ nháy mắt một cái...
Sao nàng cứ cảm giác, thái độ của hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa đối với Lý Nguyên, trở nên nhiệt tình hơn trước gấp mấy vạn lần?
Gần như lấy lòng.
Chẳng phải trước đây thái độ của các nàng đối với Lý Nguyên rất lãnh đạm sao?
Tại sao thoáng cái thay đổi nhanh như vậy?
Trong hôn lễ xảy ra chuyện gì sao?
Đây không phải là “Ngươi đã từng lạnh nhạt với ta, hiện giờ ta cho ngươi không với cao nổi” điển hình sao?
Hi hi, thú vị…
Tiết Bảo Thoa thấy Lý Nguyên vẫn không nói chuyện với mình, cắn môi một cái, chỉ cảm thấy tủi thân không thôi.
Trong khoảng thời gian này, ở Tô phủ, chỉ cần vừa có cơ hội, nàng liền chủ động tìm Lý Nguyên nói chuyện, muốn kéo gần quan hệ với Lý Nguyên.
Nhưng mà, Lý Nguyên đều phớt lờ nàng từ đầu đến cuối.
Nghĩ đến những nỗ lực trong mấy ngày qua, Tiết Bảo Thoa càng nghĩ càng thấy tủi thân và chua xót.
Trước đây, nàng chưa từng lấy lòng người khác như thế này?
Vì sao lòng Lý Nguyên lạnh như thế? Cứng như thế?
Luôn làm như không thấy nàng ân cần?
Biểu hiện khoảng thời gian này của ta, cho dù là tảng đá, cũng có thể nóng chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì một câu nói vô ý của ta, hắn liền ghi hận ta đến bây giờ sao?
Haizz, tại sao trước đây ta lại nói Lý công tử là gà rừng chứ?
Sao có thể là gà rừng được?
Đây rõ ràng là một tồn tại thậm chí còn mạnh hơn cả Thần Long!
Mà ta lại đắc tội với hắn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiết Bảo Thoa không khỏi tràn đầy hối hận.
Dưới sự nóng ruột, viền mắt nàng bất tri bất giác biến đỏ, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống từ gò má trắng như tuyết của nàng.
“Ơ kìa, nữ nhi, tại sao ngươi khóc?”
Tiết di thấy nữ nhi khóc, đau lòng không thôi.
Nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt rối rắm, dường như muốn bảo Lý Nguyên giúp nàng an ủi nữ nhi một chút.
Hoàng Dung cũng ở một bên trừng lớn hai mắt.
Đây là tình huống gì?
Sao Tiết Bảo Thoa lại đột nhiên khóc?
Không phải là Lý Nguyên không để ý nàng sao?
Còn thương tâm như vậy làm gì?
Tiết Bảo Thoa dùng khăn thêu lau nước mắt, nàng dùng giọng nói nghẹn ngào, nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, trước đây ta là không đúng, không nên nói xấu sau lưng người khác, ta ở đây chịu tội với ngươi, hy vọng ngươi có thể đừng trách tội ta nữa được không?”
Tiết di cũng giúp nữ nhi nói với Lý Nguyên: “Đúng đó, Lý công tử, lúc trước Bảo Thoa chỉ là vô tình nói như vậy mà thôi, ngươi cũng đừng có so đo với một nữ hài tử. Ngươi xem, Bảo Thoa đã biết sai rồi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Trước đó các ngươi nói ta không xứng nói chuyện với các ngươi, bây giờ ta không nói lời nào, sao lại thành ta không đúng rồi?”
Tiết Bảo Thoa vừa rơi nước mắt vừa lên tiếng giải thích: “Ban đầu là chúng ta có mắt không biết ngọc dát vàng. Mong Lý công tử thứ tội.”
Lý Nguyên lạnh nhạt nói: “Đợi một hai ngày nữa các ngươi phải đi rồi, mọi người không còn gặp nhau, không có gì mà thứ tội hay không thứ tội cả. Ta cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận