Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 316 - Trường Nhĩ Định Quang Tiên

Thiếu nữ áo trắng chẳng những mặc y phục màu tuyết trắng mà làn da nàng cũng trắng nõn trong suốt, nhìn vô cùng mịn màng, mềm mại. Hai tai nhọn nhọn của nàng trông rất ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp không thể tả.
“Vậy mà cái hồ lô này lại đựng nước tiểu, ta phải rửa cẩn thận mới được.”
Thiếu nữ áo trắng một bên rửa hồ lô, một bên nhỏ giọng thì thầm trong miệng, giọng nói thanh thúy uyển chuyển, êm tai dễ nghe.
Vào lúc thiếu nữ áo trắng chăm chú rửa hồ lô thời, một đạo nhân áo bào trắng có vóc người hơi mập, hai lỗ tai vừa nhọn vừa dài, tình cờ bay qua bầu trời.
Đạo nhân áo bào trắng đột nhiên chú ý tới thiếu nữ áo trắng, ánh mắt sáng lên.
“y, không ngờ lại có thể gặp được đồng loại, hơn nữa thể chất còn vô cấu vô trần như vậy, linh thai thiên thành, có thể giữ lại bên người làm đạo đồng sai sử.”
Dứt lời, hắn vội vàng phóng xuống làn mây, rồi đáp xuống trước mặt thiếu nữ áo trắng cách đó không xa.
Thiếu nữ áo trắng thấy một người xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, không khỏi cả kinh lùi về phía sau mấy bước, hồ lô cầm trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Đạo nhân áo bào trắng vốn đang đánh giá thiếu nữ, khi nhìn tới hồ lô, mắt hắn bỗng dưng tỏa ra tinh quang.
“Cái hồ lô này mặc dù không có linh quang nhưng lại có đạo văn dày đặc xung quanh, e rằng không phải là vật phàm.”
Nói xong, hắn vẫy tay, lập tức hút hồ lô vào trong tay sau đó bắt đầu xem xét cẩn thận.
Sau khi đánh giá một lúc, mặt hắn không khỏi lộ vẻ mừng như điên.
“Ha ha ha, không ngờ, không ngờ, cuối cùng phúc duyên của Trường Nhĩ Định Quang Tiên ta đã tới. Vậy mà cái hồ lô này lại chứa Hỗn độn chi tinh ở trong, đây chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm Hỗn độn hồ lô, quả thực là đại tạo hóa, đại tạo hóa.”
Hắn vừa vuốt ve hồ lô, vừa cười to không ngớt, có vẻ không giấu được vẻ vui mừng.
Nghe giọng điệu của hắn, rõ ràng đã xem hồ lô kia trở thành đồ của mình.
Nữ tử áo trắng thấy người xa lạ lấy hồ lô của mình, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Cái hồ lô này là của ta, ngươi mau trả lại cho ta.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên nghe vậy lúc này mới rời ánh mắt lưu luyến từ hồ lô đến trên người nữ tử áo trắng.
Hắn cười híp mắt nói: “Ngày hôm nay cũng là tạo hóa của ngươi, bổn tọa thấy ngươi linh căn bất phàm, lại là đồng loại với ta, có ý định thu ngươi làm đạo đồng ở bên cạnh ta, ngươi quỳ xuống tạ ân mau!”
Nữ tử áo trắng tức giận nói: “Ta mới không cần cái đạo đồng của ngươi đâu, ngươi mau trả hồ lô lại cho ta.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lắc đầu cảm thán nói: “Tiểu yêu Thiên Tiên kỳ này, ngươi thực sự ngu dốt tột cùng đấy. Đại tạo hóa mở ra trước mắt của ngươi thế này mà ngươi không biết quý trọng. Ngươi có biết thân phận bổn tọa là gì không? Bổn tọa chính là Trường Nhĩ Định Quang Tiên, một trong Tùy Thị Thất Tiên của Triệt giáo, ngươi có thể làm đạo đồng ở bên cạnh bổn tọa chính là phúc khí ngươi tu mấy đời không được.”
Dứt lời, hắn đột nhiên thả khí thế Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn của mình ra, uy áp kinh khủng khiến không gian rung chuyển.
Lúc này nữ tử áo trắng bị chấn động đến choáng váng, tay chân nhũn ra, giống như toàn bộ lực lượng thiên địa đều ép trên người nàng, tới mức khiến nàng xương mềm gân yếu, như muốn nằm rạp trên mặt đất.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thấy thế, trong lòng không khỏi âm thầm cười nhạt.
Thu phục một tiểu yêu Thiên Tiên kỳ như ngươi lại chả dễ như trở bàn tay?
Vào lúc Trường Nhĩ Định Quang Tiên đang cực kỳ đắc ý thì nữ tử áo trắng đột nhiên từ trong miệng phun ra một luồng hỏa diễm chói sáng, mang khí thế quét sạch mọi thứ mau chóng lao về phía Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Hỏa diễm giống như mặt trời nóng hừng hực, tản ra khí tức cuồng bạo chí cực, hư không đều bị cháy rụi rồi nứt vỡ đổ sụp xuống.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên không ngờ tiểu yêu này lại có thể phun ra Thái Dương Chân hỏa, vốn hắn đang đứng rất gần nữ tử, nhưng vì khinh thường nàng nên không ra chiêu phòng ngự. Bỗng nhiên thấy Thái Dương Chân hỏa cuốn tới, trong lòng Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức sợ đến kinh hoàng.
Chỉ thấy hắn chợt lui về hướng chéo phía sau, một bên cuống quýt ra chiêu huyền quang phòng ngự nỗ lực ngăn cản công kích của Thái Dương Chân hỏa.
Đáng tiếc, nữ tử công kích quá đột nhiên, hơn nữa Trường Nhĩ Định Quang Tiên phản ứng vẫn chậm nửa nhịp do đó cơ thể hắn vẫn bị dư diễm của Thái Dương Chân hỏa đốt một chút.
Một chút như vậy cũng đủ để tóc Trường Nhĩ Định Quang Tiên bị đốt thành tro bụi, mặt cũng bị cháy sạch đen nhánh như than, cháy cả một lớp da.
Cũng may là Thái Dương Chân hỏa đốt bên trong hắn không nhiều lắm nên hắn chỉ bị ngoại thương một chút, không bị thương tổn đến bổn nguyên.
Nhưng bị một cái tiểu yêu Thiên Tiên kỳ làm bỏng, chuyện này lập tức làm Trường Nhĩ Định Quang Tiên nổi trận lôi đình, cực kỳ phẫn nộ.
Từ khi hắn tu đạo tới nay, đây là lần đầu tiên hắn bị thương.
Làm sao có thể chịu được?
Lúc đầu hắn thấy nữ tử này cùng chủng tộc, lại mang linh căn bất phàm, dáng vẻ còn nhu thuận khả ái cho nên muốn thu làm đạo đồng.
Nhưng bây giờ, hắn thề nhất định phải rút gân lột da rồi nướng cái gan lớn dám làm bậy của tiểu yêu này, để nàng cũng nếm thử cảm giác bị liệt diễm thiêu hủy.
Trong lòng Trường Nhĩ Định Quang Tiên sinh ác độc, động tác không chần chờ chút nào.
Sau khi hắn né Thái Dương Chân hỏa, lập tức nhìn lại nữ tử áo trắng.
Lại phát hiện, qua một hồi dây dưa vừa rồi, nữ tử áo trắng đã biến thành một con bạch thỏ, trong nháy mắt đã chạy xa hơn mười dặm.
“Hừ, bổn tọa có thể để ngươi đào tẩu dưới mắt ta chắc?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, lập tức đuổi theo hướng bạch thỏ chạy trốn.
Trong phút chốc, hắn đuổi kịp tiểu bạch thỏ tới một chỗ ở ngoài trang viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận