Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1711 - Chói mù đôi mắt chó hợp kim titan của ta

Chỉ thấy hắn lấy một cái điện thoại ra từ trong tay áo.
Hồng hoang cũng có điện thoại di động, hắn đã biết được tin tức này.
Song di động của Vu Việt là do hắn dùng đạo cụ khen thưởng của hệ thống biến thành.
Cũng không thể thật sự liên lạc với điện thoại của thế giới này.
Sau khi tới thành Trường An, Vu Việt còn chưa kịp sắm điện thoại.
Hắn vờ gọi điện với người khác, lớn tiếng kêu lên, chỉ sợ không ai nghe được lời hắn nói: “Anh em, là ta, ta có việc chuẩn bị rời đi, ở đây không tiện bắt xe, ngươi đi xe ngựa tới đón ta đi.”
Hắn vừa nói chuyện vừa đi qua đi lại, sợ người nghe được quá ít.
“Đúng rồi, xe ngựa nhất định phải phù hợp với thân phận cao quý của ta, phải cao cấp, bất phàm, thượng đẳng, tốt nhất là dùng tám con Phi Tuyết thiên mã tới kéo ta. Nếu không phù hợp với thân phận của ta thì ta không đi đâu. Dù sao trong thành Trường An còn có vợ tương lai của ta đang lo lắng nhìn ta đây...”
Người quanh thấy Vương Việt lại nói linh tinh, không khỏi cùng lắc đầu.
Da mặt tên này nói dày đệ nhị thì chắc chẳng ai dám nhận đệ nhất nữa.
Còn cao cấp, bất phàm, thượng đẳng, tám con thiên mã, tên thần kinh không ổn định như ngươi mà cũng đòi có á?
Nhưng ngay khi mọi người cho rằng Vu Việt chỉ đang khoác lác, đột nhiên, từ đầu đường có một chiếc xe ngựa hào hoa đến không nỡ nhìn thẳng đi tới.
Chiếc xe này toàn thân đều được chế tạo bằng vàng.
Bên trên khảm vô số châu báu mã não, lưu ly, hồng ngọc, lục bảo v.v...
Dưới ánh mặt trời làm chói mù mắt bao nhiêu người.
Quan trọng nhất là, chiếc xe ngựa bằng vàng nạm đá quý này lại do tám con thiên mã trắng muốt kéo xa.
Mỗi con thiên mã đều thần tuấn phi phàm, tỏa ra khí thế kinh người.
“Á đù, chói mù đôi mắt chó hợp kim titan của ta rồi.”
“Đệch, tám con thiên mã này đều có tu vi Thiên Tiên kỳ.”
“Ôi má ơi, tám con thiên mã toàn thân trắng muốt, không chút tạp sắc, còn có tu vi Thiên Tiên kỳ, không phải vật mà thế gia bình thường có thể sở hữu đâu.”
“Chẳng lẽ xe ngựa thật sự tới đón gã thần kinh kia?”
“Tên tâm thần không nói khoác à?”
“Không sống nữa, ta sống kiểu gì còn chẳng bằng một kẻ dở hơi thế này.”
Trước mắt bao người, chỉ thấy chiếc xe ngựa bằng vàng nạm đá quý không người điều khiển quả nhiên dừng lại bên cạnh Vu Việt.
Vu Việt làm dáng phi thân lên xe ngựa, xe ngựa lập tức lao đi ra, dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Để lại quần chúng vây xem vẻ mặt thẩn thờ.
“Cuối cùng gã thần kinh đó cũng đi rồi.”
Lỗ Trí Thâm cảm khái.
“Thân phận của tên này thật không đơn giản, lại có chiếc xe ngựa bằng vàng sang trọng như vậy.”
Tống Giang tỏ vẻ suy tư.
Hoa Tử Hư gật gù đồng tình: “Đúng thế. Trước đó cứ nghĩ hắn chỉ là một tên tâm thần, ai ngờ lại không đơn giản như vậy. Dù là thế gia tu luyện bình thường cũng không có kiểu cách như hắn.”
Lâm Xung hoài nghi nói: “Nếu tên này không đơn giản thì sao lại làm ra mấy chuyện lòe thiên hạ cực kỳ xấu hổ như vậy? Người bình thường không ai có mấy hành vi như hắn hết.”
“Lý huynh biết bấm độn, chắc chắn rõ nguyên nhân Vu Ngưu Bút làm trò.”
Hoa Tử Hư nhìn Lý Nguyên, khẳng định chắc nịch.
Ba người Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm, Tống Giang nghe vậy cũng tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là hắn có mục đích rồi. Hắn làm như vậy có thể nhận được phần thưởng. Mà chúng ta lại được xem kịch hay.”
“Lý huynh nói tên này làm trò là vì đánh cược với người khác?”
Lỗ Trí Thâm hiểu lầm rồi.
Phần thưởng mà Lý Nguyên nói là chỉ phần thưởng hệ thống.
Nhưng Lỗ Trí Thâm lại cho rằng Vu Việt đang cá cược với người ta.
Lý Nguyên mỉm cười, cũng không giải thích nguyên do.
Mà mọi người thấy Lý Nguyên cười thì đều cho rằng Lỗ Trí Thâm đã đoán đúng.
Lâm Xung cảm khái: “Ta đã nói mà, tên kia đầu óc tỉnh táo không giống kẻ tâm thần, hóa ra là đang đánh cược với người khác.”
Tống Giang: “Vẫn là người trong thành chơi lớn.”
“Thôi đừng nhắc hắn nữa, nói chính sự đi.”
Lỗ Trí Thâm đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vã hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, ngươi tính giúp xem Tiều Cái đã trốn đi đâu rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Tống Giang, Lâm Xung nghe vậy cũng đều lo lắng nhìn Lý Nguyên.
Mấy ngày trước, chuyện Tiều Cái và Lưu Đường, Ngô Dụng đen ăn đen, đánh cướp di bảo của Lương Trung Thư bị phát giác.
Bây giờ mấy người Tiều Cái đang bị quan phủ phát lệnh truy nã.
Đám Lỗ Trí Thâm quan tâm an nguy của Tiều Cái, cho nên mới gọi Lý Nguyên ra uống trà.
Muốn nhờ Lý Nguyên tính toán chuyện của Tiều Cái.
Dù sao bản lĩnh của Lý Nguyên, ai nấy đều rõ như ban ngày.
Lý Nguyên an ủi họ: “Yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn Tiều Cái sẽ không sao đâu.”
Nghe câu trả lời của Lý Nguyên, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Tử Hư thở than: “Không ngờ Tiều đại ca lại phạm phải chuyện lớn như vậy, di sản của Lương Trung Thư mà cũng dám đánh cướp. Chẳng trách trước đó hắn hào phóng thế, mời chúng ta đến Đức Thắng Lâu ăn cũng không thèm chớp mắt.”
Lỗ Trí Thâm nói: “Tên Lương Trung Thư kia lén thu thập linh hồn tinh huyết tu luyện ma công, vốn không phải người tốt, di sản của hắn bị đánh cướp cũng đáng đời.”
Lâm Xung: “Tuy Lương Trung Thư không phải người tốt nhưng triều đình sẽ không cho phép đen ăn đen.”
Lỗ Trí Thâm: “...”
“Haiz,” Hẳn thở dài nói: “Đều do Bạch Thắng, được chia chút bảo bối là quên luôn mình họ gì. Kết quả rêu rao khắp nơi, bị phát hiện sơ hở. Tiều Cái quen biết với người như thế cũng là xui xẻo tám đời.”
Tống Giang nhỏ giọng nói: “Ta nghe được lần này phụ trách truy nã Tiều Cái là Quách Bất Kính của Lục Phiến Môn. Tiều Cái có thể trốn thoát khỏi tay Quách Bất Kính thật không thể may mắn hơn.”
Nghe đến tên Quách Bất Kính, Lỗ Trí Thâm, Lâm Xung và Hoa Tử Hư đều không khỏi líu lưỡi.
Có vẻ rất kinh ngạc.
Chủ yếu là, Quách Lập có danh tiếng rất lớn trong dân gian Đại Đường.
Quách Lập hay còn gọi là Quách Cự Hiệp.
Chính là tổng bổ đầu của Lục Phiến Môn – một trong tám đại nha môn truy bắt cường đạo dưới trướng Hình Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận