Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1724 - Bị coi là phạm nhân mà người này lại bình tĩnh!

Thật thiệt thòi khi ta giúp ngươi nói nhiều lời vô ích như vậy!
Thật là hoàng thượng không vội thái giám lại gấp!
Tuy, trong lòng rất bất mãn với thái độ của Lý Nguyên, nhưng lúc này có người ngoài ở đây, Hoàng Dung cũng không tiện nên nói thêm cái gì.
Nàng nhắc nhở Lý Nguyên: “Ngươi giải thích với Quách Cự Hiệp đi, cái chuông gió này, đến cùng có phải là chuông gió giác ngộ hay không.”
“Răng rắc.”
Lý Nguyên ăn một miếng khoai tây chiên, nói: “Chiếc chuông gió này, tuy có thể giúp mọi người giác ngộ, nhưng xác thực không phải chuông gió giác ngộ của Lương Trung Thư.”
“Ngươi xem, đã nói là không phải.”
Quách Lập thản nhiên nói: “Đúng hay không, các ngươi nói không tính, chờ đi Lục Phiến môn điều tra rõ ràng các ngươi sẽ biết.”
“Ngươi sao lại bắt người như thế?”
Hoàng Dung vừa sốt ruột, vừa bất mãn.
Quách Lập đính chính: “Đây không gọi là bắt người, chẳng qua chỉ là mời Lý Nguyên hỗ trợ điều tra.”
“Có thể...”
Hoàng Dung còn có điều muốn nói.
Quách Lập lại ngắt lời, nói: “Nếu như ngươi lại cản trở, ta sẽ tố cáo ngươi tội gây trở ngại công vụ.”
Hoàng Dung tức giận không chịu được.
Nhưng lại không thể làm gì.
Chỉ đành phải lo lắng xuông.
Quách Lập nhìn Lý Nguyên, nói: “Lý công tử, xin hãy theo ta một chuyến. Yên tâm, nếu trong 24 canh giờ, không tìm thấy căn cứ ngươi thông đồng với Triều Cái, chúng ta sẽ thả ngươi.”
“Ai~.”
Lý Nguyên thở dài một tiếng, nói: “Cần gì chứ, đến Lục Phiến môn, ngươi lại phải tự mình đưa ta về, như vậy phiền toái lắm.”
Quách Lập bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cho dù điều tra xong, chứng minh ngươi không có quan hệ gì với Triều Cái, thì sớm nhất phải mấy canh giờ sau ngươi mới có thể trở về.”
Còn một điều, Quách Lập không không nói ra miệng.
Hắn thân là Tổng bộ đầu của Lục Phiến môn, như thế nào cũng không tự mình tiễn đưa Lý Nguyên trở về.
Hắn còn chưa rảnh rỗi đến vậy.
Lý Nguyên đứng lên, nói: “Nếu đã vậy, chúng ta đi ngay thôi, đi sớm về sớm.”
Hoàng Dung vội la lên: “Ngươi thật sự muốn đi cùng hắn à?”
Lý Nguyên an ủi: “Không có gì, coi như đi dạo phố một lần.”
Hoàng Dung nháy mắt với Lý Nguyên sau lưng Quách Lập.
Ý nói rằng, chuyện của Triều Cái, có liên quan gì tới ngươi không?
“Mắt của ngươi không thoải mái sao?”
Lý Nguyên thấy Hoàng Dung không ngừng nháy mắt, kỳ quái hỏi một câu.
Hoàng Dung: “….”
Ba vạch đen xám xịt hiện trên trán nàng.
Không có ăn ý gì!
Ánh mắt rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra!
Cuối cùng, Hoàng Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn Quách Lập ra khỏi khách điếm với Lý Nguyên, trong lòng lo lắng không thôi.
Khi Quách Lập rời khỏi khách điếm, hắn còn tháo chiếc chuông gió trên rèm cửa xuống.
Dù sao, đây chính là vật chứng, đương nhiên phải mang đi.
Lý Nguyên cùng Quách Lập rời khỏi khách điếm, đi không bao xa thì gặp một người quen.
“Ồ, Lý công tử, ngài muốn đi ra ngoài à?”
Võ Đại Lang trông thấy Lý Nguyên, nhiệt tình chào hỏi.
Bên cạnh Võ Đại Lang còn có một người thân hình cao lớn, ngũ quan lập thể, mày kiếm mắt sáng đi theo.
Nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ phi ngư với một thanh Tú Xuân Đao, dưới giày là hoa văn mây, khí chất rất bất phàm.
Tuy bây giờ hắn đang giúp Võ Đại Lang chọn bánh hấp, nhưng không thể nào ảnh hưởng tới khí chất của hắn.
Vẻ mặt ban đầu của vị nam tử, vốn là rất bình tĩnh.
Cho dù hắn thấy khí chất siêu phàm của Lý Nguyên cũng chỉ là hơi ngạc nhiên một chút.
Tuy nhiên, khi hắn chú ý tới thẻ bài treo bên hông của Quách Lập, vẻ mặt của hắn trở nên kích động.
Chỉ thấy hắn lập tức vứt bỏ dũng khí trên vai, ôm quyền hướng về phía Quách Lập hưng phấn hỏi: “Xin hỏi, ngài có phải là Tổng bộ đầu Lục Phiến môn, Quách Lập, Quách Cự Hiệp?”
Quách Lập bình dị gần gũi nói: “Ta là Quách Lập, hai chữ Cự Hiệp, không dám nhận.”
Nam tử vui vẻ nói: “Hoá ra thực sự là Quách Cự Hiệp, ty chức Võ Tòng, là Tổng bộ đầu huyện Dương Cốc, ngưỡng mộ uy danh Quách Cự Hiệp đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy chân chính Quách Cự Hiệp rồi.”
Quách Lập ngạc nhiên nói: “Hoá ra ngươi là người dùng Luyện Hư Hợp Đạo tu vi, vượt cấp đánh chết Địa Tiên Sơ Kỳ Bạch Hổ tinh Võ Tòng?”
Võ Tòng vừa mừng vừa sợ: “Quách Cự Hiệp vậy mà biết rõ tên ta là Võ Tòng, Võ mỗ, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Quách Lập giải thích nói: “Công văn thăng chức Tổng bộ đầu huyện Dương Cốc của ngươi ta đã xem qua, cho nên biết rõ ngươi.”
Võ Tòng đột nhiên cảm thấy vinh hạnh.
Hắn ôm quyền nói: “Quách Cự Hiệp có việc, Võ Tòng sẽ không quấy rầy nữa.”
Quách Lập gật đầu, cùng Lý Nguyên đi ra khỏi ngõ.
Mà Võ Tòng thì đưa mắt nhìn theo Quách Lập rời đi, nhìn thật lâu cũng không cách nào thu hồi lại được ánh mắt.
Tâm trạng phấn khích, không thể nói nên lời.
Võ Đại Lang ngưỡng mộ nói:
“Không ngờ đây chính là Quách Cự Hiệp nổi tiếng, không ngờ Lý công tử lại biết Quách Cự Hiệp.”
Võ Tòng nghe vậy, bèn lắc đầu nói: “Quách Cự Hiệp và Lý công tử kia có lẽ không quen biết nhau.”
“Làm sao ngươi biết?”
Võ Đại Lang bối rối.
Võ Tòng giải thích: “Vừa rồi Quách Cự Hiệp có vẻ thản nhiên nhưng thực ra hắn đã âm thầm đề phòng Lý công tử bên cạnh, như thể hắn lo lắng rằng đối phương sẽ bỏ chạy. Nếu họ biết nhau, làm sao Quách Cự Hiệp có thể có thái độ như vậy?”
Võ Đại Lang vừa kinh ngạc vừa bất ngờ nói: “Quách Cự Hiệp sao lại đề phòng Lý công tử?”
Võ Tòng suy đoán: “Chắc là Lý công tử đã xảy ra chuyện gì?”
Võ Đại Lang lắc đầu nói: “Lý công tử là một người rất tốt, đối nhân xử thế hiền hòa, không có kiêu ngạo, hắn có thể phạm chuyện gì chứ?”
Võ Tòng: “Chuyện đó ta không biết. tuy nhiên, mọi người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.”
“Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ đưa ngươi trở về? Đây cũng là ngươi suy đoán sao?”
Trên đường, Quách Lập hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đúng là ta có suy đoán.”
Quách Lập bình tĩnh nói: “Vậy lần này ngươi nhất định là đoán sai rồi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta cũng hy vọng có thể tính sai một lần, đáng tiếc, nguyện vọng này mãi mãi không thành hiện thực.”
Quách Lập: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận